Mấy theo, không khách nào đến.
Vào nửa đêm, thang máy thường xuyên lên xuống xuống giống như trước đó.
Chậm lầu, xuống lầu.
Tôi vẫn như thường lệ trông nhà tháng lặp lặp giống như con gỗ cứng đờ, không gì.
Trong toàn tức gi/ận và h/ận th/ù.
Khi ăn cơm vẫn cứng như như lúc trước.
Bữa ăn mỗi của nhân viên không giống nhau, hôm thịt viên, thịt kho tàu trứng.
Mỗi đều các loại thịt, hơn nữa vị của thịt luôn không đúng.
Vừa cho vào miệng đã dâng giác tự nhiên nôn.
Ngay ăn từng chút rau rau đột nhiên xuất hiện giống như ngón tay.
Bên trên như còn dính m/áu.
“Đây... đây gì vậy!”
Đôi đũa rơi xuống sàn ngay lập tức.
Người vừa đúng lúc tỏ ra vô tĩnh.
Đợi đến tĩnh mới hiện đó chân gà.
Một lát sau, cuối khách đến.
Đó gái khoảng 7, tuổi, rất xinh đẹp.
Tôi đang đến hiện trên buộc dây đỏ.
Cô đấy, lạnh lùng tôi, ngón xoắn bím tóc của mình.
Tôi mặt đối mặt, nhau, chúng đều không nói gì.
Cô hé miệng, giống như nói gì đó tôi.
Thế nhưng, buộc dây đỏ không được để ý.
Mãi đến xoay chạy, vứt xuống giấy, sau đó từ từ ra khỏi nhà hàng.
Đến hoàn toàn rời đi, mới nhặt giấy ấy lên.
Nét chữ này...
Gần như giống nét chữ trên giấy hiện ngăn kéo lần trước.
Bên trên vẫn viết mấy chữ nghiêng biểu đạt rất kỳ quái.
(Đi cao ừm, 12 giờ 30. Ngoài ra vết m/áu))
Nét chữ đó lộn xộn gần như không thể phân biệt được.
Vì sao kêu đến cao nhất?
Thế nhưng trên quy từng nói nhất không được cao nhất mà.
“070, đang xem gì đấy?”
Giọng nói trầm thấp của vang từ phía sau, thấy ta đã ngay sau lưng mất rồi.
Tôi lập tức giấy vào miệng, nén sự khó để nuốt xuống.
“Không gì.”
Tôi nở cười lịch sự ta.
Cô ta chăm chú mấy giây, qua trước mặt tôi.
Quy bảo không được cao bảo cao bảo đưa em trai cao nhất.
Rốt cuộc tôi...
Nên tin đây?