Trong mơ trưa nay, tôi thấy Mã thuở nhỏ đem lòng yêu một trai, cùng anh ta trải qua một mối đầy gió.
Sở dĩ gọi là gió, tôi - tên phản diện - không ngừng làm chướng ngại vật.
Tôi lợi dụng cảm hai Hoắc phương ngàn kế ngăn anh ấy đến với lòng.
Thậm chí còn hét vào mặt anh: nhỏ chúng ta đã được định sẵn là phải ở nhau, anh ta tư cách gì mà điều đó khỏi em?"
Nhưng mơ, tôi hoàn toàn bất lực.
Chỉ biết đứng thân m/ù quá/ng kiểm soát thứ thuộc về Hoắc đi/ên cuồ/ng muốn vĩnh viễn anh mình.
Còn ánh mắt của Hoắc Tự mơ ngày xa cách.
Khi mơ vụn, anh ấy ôm ch/ặt yêu, đẩy tôi ngã soài dưới đất.
Giọng anh băng giá: "Tống Thời Vi, bao nghĩa đã bị em phá nát hết Nếu còn dám phá hoại cảm giữa anh Tô Thăng thì đừng trách anh vô tình."
Vẻ mặt ấy nghiêm nghị khác thường, một thứ rác rưởi không tên.
Dù là mơ, cái đó vẫn tim tôi đ/au nhói.
Ng/ực trái thắt lại...