Trình Cù, cậu chủ thứ Hai nhà họ Trình, nổi tiếng trăng hoa, phong lưu thành tính, xung quanh luôn vây kín một rừng Omega (O).
Thế nhưng, gia đình lại bắt tôi, một Beta, đi xem mắt với anh ta.
Mẹ tôi bảo: “Haizz, mẹ của cậu ta đề xuất, mẹ cũng khó mà từ chối, con cứ đi lấy lệ cho xong chuyện.”
Dù thấy phiền phức vô cùng, nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn đi.
Vừa đến địa điểm hẹn, tôi đã nghe thấy Trình Cù đang nghe điện thoại.
“Chẳng phải để đối phó với mẹ của tôi thôi sao, đầu óc tôi có bệ/nh đâu mà thật sự đi lấy Beta? Dù cậu ta có đẹp như tiên nữ tôi cũng chẳng thèm!”
“Cứ chờ tôi đến rồi hẵng khui rư/ợu nhé. Khi nào tên Beta kia tới, tôi sẽ nói không hợp, rồi bảo cậu ta cút đi.”
Tôi đi đến đối diện, gõ nhẹ khớp ngón tay lên mặt bàn, “Tôi cũng thấy chúng ta không hợp lắm, bữa cơm này không cần phải ăn nữa chứ?”
Trình Cù trợn mắt, ngây người ra một lúc lâu. Mãi đến khi tôi khẽ cau mày, anh ta mới chợt hoàn h/ồn.
Anh ta lắp bắp, tai đỏ bừng lên, “Vậy, vậy thì, cậu thích ăn ngọt hay ăn cay? Hay là tôi gọi hết tất cả món ở đây nhé, cậu thấy được không?”