Tôi về phòng, thu xếp quần áo và đồ dùng cá nhân, đeo ba lô lên vai.
Bất kể người khác nói gì, dù sao tôi cũng không muốn ở lại đây nữa.
Tôi muốn về nhà.
Trong đêm tối, tôi đứng ở bến đò bên bờ sông, nhìn ra xa ánh sóng lấp lánh, sốt ruột chờ đợi chuyến đò ngang.
Hai tháng trước, trong một đêm mưa, tôi lần đầu đến ngôi làng này.
Khung cảnh lúc ấy vẫn như in trước mắt—
Đêm đó, mưa như trút nước từ trên trời đổ xuống, tôi vừa xuống xe khách ở trấn Trúc Cương đã ướt như chuột l/ột.
May mắn là kịp chuyến đò cuối cùng.
Người lái đò khoác áo tơi, đội nón lá, lặng lẽ đứng ở cuối thuyền, trong bóng đêm không nhìn rõ mặt.
Ông ta nói, các làng trong núi đều không có đường bộ.
Muốn đến làng Dương Gia, chỉ có thể đi đường thủy, đò ngang là phương tiện duy nhất.
Tôi ôm gối ngồi dưới mái che, con thuyền nhỏ lặng lẽ ngược dòng.
Mưa dần tạnh.
Bờ sông lấp lánh những đốm lửa.
"Đến rồi." Người lái đò chỉ về phía ánh sáng.
Khi tôi bước lên bờ, dân làng Dương Gia đang tổ chức lễ hội lửa, khắp nơi lửa ch/áy rực như hoa bạc, khung cảnh nhộn nhịp vô cùng.
Tôi tự giới thiệu và nói rõ mục đích.
"Cô Trì, hoan nghênh! Hoan nghênh cô!" Lão trưởng thôn từ trong đám người bước ra, nắm ch/ặt tay tôi xúc động.
"Một năm rồi! Cuối cùng làng chúng tôi cũng có lại giáo viên!"
Họ nhiệt tình mời tôi về nhà dùng cơm, bày biện gà vịt cá thịt đãi khách.
Lũ trẻ ùa đến vây quanh tôi, tranh nhau nhét những món quà nhỏ vào lòng tôi.
Lúc ấy, tôi tưởng mình đã đến được chốn Đào Nguyên trong mơ.
Mãi đến bây giờ mới hiểu, tất cả chỉ là lớp vỏ bọc kinh khủng.
"Khoạt – khoạt –"
Tiếng mái chèo vang lên, c/ắt ngang dòng hồi tưởng.
Tôi nheo mắt nhìn, một chiếc thuyền gỗ nhỏ lắc lư từ phía hạ lưu dòng sông trôi tới.
Một người lái đò mặc áo tơi, đội nón lá đứng ở cuối thuyền, hai tay chèo lái.
Tôi nhón chân, vẫy tay hết sức, lớn tiếng gọi:
"Đò ơi! Đò ơi!"
Nhưng khi thuyền đến gần, tôi vội vàng ngậm miệng, kinh hãi hít một hơi—
Người đứng ở cuối thuyền, hóa ra lại là lão trưởng thôn.
"Cô Trì, cô định đi sao?"
Trong đêm tối, lão trưởng thôn trợn mắt như một con q/uỷ già khô quắt, liếc nhìn chiếc ba lô sau lưng tôi.
"Không, không," tôi vội vàng che giấu, "Tôi không đi đâu, chỉ muốn ra thị trấn m/ua đồ."
"M/ua đồ mà cần mang theo ba lô sao?" Giọng ông ta trở nên chói tai.
Tôi còn đang định biện bạch, nhưng ngay giây phút sau, đã thấy cảnh tượng không thể nào quên trong đời—
Lão trưởng thôn há miệng, chiếc lưỡi đỏ lòm thè ra, càng lúc càng dài, rủ xuống tận mặt đất, như một con rắn đỏ lượn sóng, từng tấc từng tấc bò lên ống quần tôi.
"Còn đi nữa không?" Vừa thè lưỡi, ông ta vừa cười the thé.
Tôi khiếp đảm mất h/ồn, nhảy dựng lên bỏ chạy.
Nhưng chiếc lưỡi đó lại siết ch/ặt hơn, như dây thừng quấn ch/ặt lấy toàn thân tôi, buộc tôi lại như một chiếc bánh chưng.
"C/ứu tôi với! C/ứu!"
Tôi hoảng lo/ạn gào thét.
"C/ứu!"
"C/ứu!"
Tiếng kêu vang vọng trong thung lũng vắng.
Không một ai đáp lại.
Đêm đã khuya.
…