Nghe nói Hoài Nam đã bị gia đình họ thúc. Họ tịch thu điện máy tính, c/ắt đ/ứt mọi phương liên lạc. thề sẽ gây rắc rối cho nữa, mới chịu thả ra.
Tôi và Phó Thời trở về Bắc Kinh. định làm thủ tục chứng kết hôn, nhưng Phó Thời ngại phiền phức nên thẳng phòng dân sự làm đăng ký. cũng đã gặp bạn và người nhà anh. như đồn - là trưởng tôn gia tộc, mất sớm, cha đột tử do năm 18 tuổi. Mấy người chú giờ chẳng còn tranh đoạt gì, đối đãi với rất lịch sự. tao nhã, duy một người bạn thân dám chế nhạo trước mặt: "Lão già ba mới phá trinh".
Không lẽ nào. Anh đã ba mấy mà tính nay đã kết nửa tháng, thật sự Phải chăng biết... hay sợ phát hiện ra?
Tối đó, khí giường trở nên kỳ lạ. muốn lại ngại ngùng né tránh. Nhỡ đâu phải biết, mà thể? Thôi, chắc nỗi. tôi, vẫn phản ứng mà. Có điều tổng giám đốc bận trăm ngàn việc, lại khó là chuyện thường tình? Dù sao đỏ đã đâu chê anh.
"Em đang nghĩ thế?" Phó Thời xoay người ôm lòng. lắc đầu lia Cằm xuống, đôi môi hơi lạnh đã vồ miệng Dạo càng càng càng tham lam.
"Anh muốn cho em thời gian làm quen." Chăn đệm ấm lên. Trong bóng tối, hơi thở Phó Thời gáp, giọng khàn đặc: "Anh..."
Tiếng đ/ập thình thịch át nghĩ chú cún đang cuộn tròn dưới chân giường - về nước quên mang nó theo. Nghĩ bộ ga giường tím Nghĩ vườn tulip ngoài cửa. Từng câu nói của bao năm cốt ghi tâm.
"Em thích mà, Phó Thời Tu." thì thầm rồi nhón người lên môi anh. Cả người Phó Thời cứng đờ, lập tức giành thế chủ động. Kết cục đương nhiên xuân dài đêm ngắn, cả đêm ngủ.