4
Tôi thể nào sửa được thói quen cứ nhìn thấy Trầm Diên là run. Cho dù, tôi đã chung chăn chung gối với được ba tuần rồi. Vẫn chẳng có ai tôi, tôi thấy kẻ có thân phận như muốn tôi, trời chẳng kịp là.
Trầm Diên hình như lại đổi khác, gian ghế này rất Nhưng tôi thích có gian ghế Vách ngăn ở giữa đã được nâng lên, sẽ có ai biết tôi ở phía đang làm gì.
Nhưng mà Trầm Diên hôm nay, yên tĩnh hơn thường ngày phải…
Tôi luôn r/ẩy, cho dù nhiệt độ ở trong đã cao lắm tôi run, mặc kệ phản ứng của tôi, kéo tôi vào lòng hắn:
“Khanh thế cơ à?”
Lời thầm của người đàn ông vờn qua tai, rõ ràng biết tôi như vậy là do ai.
“Lát váy nhé, được không?”
Tôi từ từ chế sự r/ẩy của mình, lại mỉa mai mà tiếng.
Ai mà ngờ được, cái kẻ từng từng bước đẩy tôi xuống vực sâu, lúc này lại nhẹ nhàng với tôi muốn tôi váy đây?