Nửa tháng theo.
Tôi nhìn đống hộp cơm chất đầy trong mặt lộ bất lực.
Nếu còn dám mang đồ tới nữa, sẽ ch*t ấy.
Nhưng tối nghiệp liên chắc được em.
8 giờ tối.
Giữa buổi tiệc, vệ sinh.
Khi quay lại, cô tân ở phòng tập nhìn với ánh mắt bồn chồn:
"Anh Triệu, thoại reo mấy lần rồi, sợ người ta việc gấp nên đã nghe máy hộ. Nhưng cúp máy luôn chẳng gì."
"Ừ, biết rồi."
Tôi cầm thoại trên bàn, tất cả cuộc gọi từ Diễn.
Do dự hồi lâu, vẫn gọi lại.
Sau khi tan tiệc.
Trên đường nhà, lại nhận cuộc gọi từ Diễn.
Bực bội bấm nghe, lên:
"Trần Diễn, tốt nhất việc quan trọng!"
Nhưng dây nam trầm khàn lạ hoắc:
"Phòng VIP 201 quán bar Sắc, nửa tiếng nữa mặt thì tới nhận x/á/c Diễn."
Bước phòng VIP, lập tức thấy nằm sàn trong tình trạng thê thảm.
Tim đ/au nhói một cái.
Nắm ch/ặt tay, quay sang gã ông vết trên má ngồi sofa:
"Các người muốn gì?"
Gã điếu th/uốc, thong thả đáp:
"Thằng này lần hất rư/ợu áo tao, lại còn đ/á/nh của tao. Mày n/ợ này tính sao?"
Tôi lạnh lùng nhìn em: "Lắm mồm, thẳng giá tiền đi."
Gã phà khói, cười nhạt:
"Được, đúng kỷ."
Hắn giơ bàn xòe năm ngón phía tôi.
Tôi im lặng vài giây: "Năm mươi nghìn?"
Gã mày cao vút:
"Chuẩn! Thiếu một hào đừng hòng."
"Tao Tôi thành thật lời.
"Không thì bắt luôn tao đi."
Gã dập tắt gạt mặt lộ kh/inh thường:
"Không tiền còn bảo tao ra giá?"
Hắn vắt chân bàn, hút liếc tôi:
"Hôm tao vui, ba mươi nghìn, nữa đâu."
Tôi cúi mặt thoại, mở số dư đưa cho hắn xem:
"Tạm thời tao chỉ mười nghìn."
"Trả góp, tháng nữa nốt."
Hai hôm lương cho viện mồ côi, ngờ hôm chuyện.
Tên cạnh gã trố mắt, thì thào:
"Vãi, đại ca nó nghèo thế này."
"C/âm mồm!"
Gã quát khẽ, liếc mắt phía Diễn.
Cuối cùng nhượng bộ: "Thôi được, mười nghìn. Nhớ thanh toán đủ sau."
Hắn nhanh nhẹn rút mã QR từ ng/ực áo đưa tới:
"Quét đi."
Sau khi tiền, quay sang đỡ dậy:
"Đi được không?"
Trần gật yếu ớt.