Âm Dương Nhãn

Chương 16

01/04/2024 09:34

16.

Là đêm.

Tôi không nghĩ rằng, ít nhất... không nên... đến khách sạn theo cách này.

Tôi vì để cho bọn họ ch*t tâm muốn mang tôi cùng đi, đặc biệt sớm bò lên giường nhắm mắt ngủ.

Không ngờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã ở trong một căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

“Chị Tiểu Mễ, chị tỉnh rồi à? " Lâm Mạch ghé sát vào tôi.

Tôi đã x/á/c nhận... ừm, đúng rồi... rằng tôi đang nằm trên chiếc giường khách sạn đã xảy ra chuyện.

Tôi lập tức từ trên giường nhảy dựng lên.

Lý Châu Ý ở bên cạnh nghẹn cười, một bộ xem kịch vui.

Tôi muốn khóc cũng không khóc được liên r/un r/ẩy giơ tay lên, chỉ chỉ phía sau hắn, "Lý... Lý Châu Ý... phía sau ngươi..."

Cơ thể hắn quả nhiên run lên, khóe miệng cong chậm rãi biến mất.

“Ha ha ha ha, để cho cậu cười tôi, bị dọa đến sợ hãi. " Tôi lập tức thay đổi sắc mặt.

Lý Châu Ý biết mình bị lừa, tức gi/ận đi tới lay ta.

Tôi bị lắc đến choáng váng: "Đừng lắc! Có ấu trĩ không. Ai bảo mấy người lén đưa tôi tới đây.”

Lý Châu Ý đột nhiên cười nói, "Sí nói để cô một mình ở nhà không an toàn, chúng ta sợ cô xảy ra chuyện liền đặc biệt đem cô đến cùng.”

Tôi: Thật sự là hết nói.

“Sí đâu? " Ánh mắt tôi quét qua gian phòng, phát hiện cũng không thấy hắn.

“Tổ tông một mình đi xuống lầu một kiểm tra tình hình." Lâm Mạch ngoan ngoãn mở miệng, "Chị Tiểu Mễ yên tâm đi, tụi em sẽ bảo vệ chị.”

Vẫn là nữ chính biết ăn nói, tôi nước mắt lưng tròng hướng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đ/á/nh yêu một cái.

Cảm thấy Lý Châu Ý sững sờ nhìn chúng tôi tương tác, tôi bị coi thường liền hôn thêm vài cái, hôn xong còn đắc ý hất cằm với hắn.

Lý Châu Ý cũng không có như trong tưởng tượng của tôi mà hổn hển, ngược lại thần sắc có chút mất bình tĩnh mà chỉ chỉ phía sau ta, "Cô... Phía sau cô..."

Tôi không nói gì liếc mắt, "Cái cách này tôi đã dùng qua rồi! Anh cho rằng tôi sẽ...... bị dọa......”

Tôi còn chưa nói xong, thật sự cảm thấy sau gáy chợt lạnh, giống như có người thổi một ngụm khí lạnh vào tôi.

Nhất là tay Lâm Mạch ôm tôi đột nhiên siết ch/ặt, tôi càng ho/ảng vô cùng.

“Đừng... đừng đứng đó, hai người mau động thủ đi! " Tôi nhỏ giọng thúc giục.

“Nhưng mà... chị Tiểu Mễ... sau lưng chị có sáu con lệ qu/ỷ, bọn họ đều ở đây. " Giọng Lâm Mạch nhiễm tiếng khóc nức nở.

Tôi cũng sắp khóc rồi.

Tên Sí kia không phải đi xem xét tình hình sao! Là đem tất cả lệ q/uỷ đều lùa tới đây sao?

Lý Châu Ý ra vẻ trấn định nói, "Đợi tôi lên, Tiểu Mạch cô dẫn chị Tiểu Mễ lui ra sau.”

Lâm Mạch gật gật đầu, nắm ch/ặt cánh tay của tôi. Tôi thì nhắm ch/ặt mắt ôm ch/ặt Lâm Mạch.

Lý Châu Ý rút ra một thanh ki/ếm gỗ đào, c/ắn đầu ngón tay theo thân ki/ếm bôi m/áu tươi.

Thân ki/ếm dần dần sáng lên, hơi rung động.

Lý Châu Ý nâng ki/ếm hướng phía trước đ/âm tới, thân ki/ếm mang theo gió lốc, ở trong phòng đem chúng tôi bao vây lại.

Lâm Mạch dẫn tôi lui về phía sau, đặt tôi ở trong góc, dặn dò, "Chị Tiểu Mễ, chị ở lại, em đi giúp Lý Châu Ý.”

Tôi gật gật đầu, nhìn nàng lấy ra ki/ếm gỗ đào giống như Lý Châu Ý, thật giống ki/ếm tình nhân, đột nhiên nhếch khóe miệng lên đầy thích thú.

Sau khi ý thức được như vậy không tốt, tôi lập tức ôm lấy đầu gối, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc khẩn trương, nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu của bọn họ.

Nam nữ chính cùng bọn q/uỷ đ/á/nh đến khó bỏ khó phân, nhưng hai người chống đỡ không được lục qu/ỷ, trong khoảng thời gian ngắn liền rơi vào thế hạ phong.

Trán tôi toát mồ hôi, cũng không phải lo lắng cho hai người bọn họ. Là bởi vì hai tiểu q/uỷ kia gập ghềnh bay về phía tôi.

Tôi là một nữ tử yếu đuối ngay cả khoa tay múa chân cũng không biết, giờ phút này dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi kết cục của mình.

Đột nhiên bên tai lướt qua một trận kình phong, hai tiếng nấc rắm cùng tiếng gào thét của đám lệ q/uỷ vang lên trước sau.

Tôi tưởng là Lâm Mạch bọn họ kịp thời phát hiện hai tiểu qu/ỷ kia.

Một giây sau khuôn mặt của tôi liền bị người dùng sức bóp ch/ặt, "Sợ đến hôn mê rồi?”

Nghe được thanh âm quen thuộc, tôi kinh hỉ mở mắt, "Anh còn biết trở về???”

Sí dùng sức xoa xoa gò má ta, "Đừng quá cảm động.”

Tôi bị xoa mặt đến đ/au nhức, phất tay đ/á/nh rớt tay hắn.

Hắn hướng tôi cười cười, nhét một cái bùa giấy bảo mệnh cho tôi, sau đó đi qua trợ giúp Lâm Mạch bọn họ.

Tôi ôm phù giấy nhìn bọn họ bên kia quần m/a lo/ạn vũ, lại bắt đầu yên lặng lẩm bẩm, "Yêu m/a qu/ỷ quái mau rời đi..."

Khi tôi đọc đến lần thứ hai trăm bốn mươi chín thì tiếng đ/á/nh nhau ngừng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, sáu con qu/ỷ đã bị phù chú quấn lại tạo thành một vòng.

Lâm Mạch lấy chu sa đã chuẩn bị hướng phía trên người con á/c q/uỷ có thân thể mạnh nhất kia kia hoa một cái vãng sinh phù, trong miệng lẩm bẩm trừ qu/ỷ chú,

Ách, dù sao tôi nghe không hiểu là đúng rồi.

Tôi đứng lên vỗ vỗ mông, tiến đến bên cạnh bọn họ, "Bây giờ ổn rồi chứ?"

“Còn chưa, còn cần cởi bỏ o/án niệm trên người bọn họ." Lâm Mạch giải thích với tôi.

Thấy vẻ mặt hoang mang của tôi, Lý Châu Ý nói theo, "Đợi lát nữa đ/ốt đèn Thu Túc liền là có thể nhìn thấy cuộc đời của bọn họ.”

Tôi tò mò mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Mỏ Hỗn Chạy Dài Tên Con Đường Đi Tìm Chết

Chương 21
[BL] Mỏ Hỗn Chạy Dài Trên Con Đường Đi Tìm Chết! Xuyên vào cuốn tiểu thuyết đam mỹ "Tổng tài bá đạo và thế thân nhỏ bé'', tôi không phải nhân vật chính, mà là một tên pháo hôi trà xanh, chuyên gia gây sự với ba nhân vật công hàng đầu của truyện. Hệ thống bắt tôi phải sắm vai một tiểu mỹ thụ yếu đuối, õng ẹo, mục tiêu là khiến cả ba tên công kia ghét cay ghét đắng, tạo đà cho thụ chính xuất hiện. Vấn đề là, linh hồn tôi là trai thẳng chuẩn 100%! Suốt ba năm, tôi đã phải nhịn nhục, giả vờ yếu đuối, giả vờ tranh giành tình cảm, giả vờ bị bắt nạt. Cuối cùng cũng chờ được ngày, hệ thống báo tin: 【Nhiệm vụ hoàn thành! Mức độ hoàn thành cốt truyện max! Ký chủ chuẩn bị giả chết thoát ly!】 Trước khi đi, hệ thống cho tôi một ngày để trăn trối. Nhịn tròn ba năm, tôi bùng nổ. Tôi quyết định vạch trần bản chất trai thẳng mỏ hỗn của mình và chửi cho ba tên khốn kia tỉnh ngộ. Tôi lập một nhóm chat kéo cả ba vào: Tôi: 【Gửi ba tên đần.】 Tôi: 【@Lão già tổng đài: Anh bớt cái vẻ mặt như tuyến tiền liệt kia lại giùm tôi. Ba năm nay tôi diễn mệt lắm rồi. Anh nghĩ tôi thèm cái hợp đồng rách của anh chắc? Nói cho anh biết, nếu thật sự lên giường, ai nằm trên còn chưa biết đâu! Đồ tự luyến!】 Tôi: 【@Ảnh đế làm trò: Kỹ năng diễn xuất của anh còn thua cả tôi. Anh nghĩ anh lừa được tôi à? Cái bẫy tình yêu của anh trẻ con đến mức tôi nhìn mà buồn nôn. Anh mà cũng đòi làm công? Về nhà học lại cách bám váy mẹ đi!】 Tôi: 【@Thiếu gia chó dại: Cậu là chó con thiếu hơi hay gì mà bám tôi dai thế? Suốt ngày ghen tuông vớ vẩn, cậu tưởng cậu ngầu hay sao? Cậu mà cũng đòi làm tôi? Về bú sữa mẹ rồi lắc não thêm một trăm năm nữa đi, nhóc con!】 Tôi: 【Tạm biệt, tôi đi đây. Mấy người ở lại tự tổn thương lẫn nhau đi!】 Vừa gửi xong, tôi thấy sảng khoái vô cùng, tôi chuẩn bị nhấn nút "thoát ly''. Đột nhiên, hệ thống hoảng hốt giải thích với tôi: 【Bíp bíp bíp! ký chủ!!! Em xin lỗi! Em tính nhầm múi giờ thế giới rồi!!】 Tôi: ? Hệ thống: 【Cái chết của ngài... thật ra là một tháng sau mới diễn ra máááá!】 Tôi: ...!!! Ngay giây tiếp theo, tiếng khóa điện tử bên ngoài vang lên… -- Cả ba tên công tôi vừa chửi đều có thẻ vào nhà tôi.
Chữa Lành
Đam Mỹ
Hài hước
139
Đúng Hướng Chương 23