M/ộ linh chóng đuổi kịp tôi, móng vuốt có giác hút bám ch/ặt tôi, một cảm giác đ/au nhức ngáy lan khắp người. nghiến răng, quay ch/ém một ki/ếm. Thất Tinh ch/ém xúc linh, thét lên một tiếng chói tai, chóng rút xúc về, chỉ một sau lại đuổi theo sát nút. Thứ q/uỷ quái âm khí nặng, Thất Tinh chỉ có thể gây cho một vết thương nhỏ. hít một hơi sâu, chạy bay.
Phóng đến cửa đạo, vẫn chen chúc đó, cửa đ/á hé mở, đang dựa nghỉ ngơi. “Lùi! Lùi! vẫy cuồ/ng hiệu cho họ. đảo mắt. “Kiều Mặc phải chứ.” giơ ra, hai ngón chỉ trước, dậm chân vài tôi, miệng ngừng hô: “Lui! Lui! Lui!”.
“Biểu tượng cảm xúc phải vậy mới đúng chứ.”
Vừa dứt lời, lao đến trước mặt hắn, đẩy hắn sang một rồi phóng bay ngoài. mau!”
Lâm Tân: “Vãi cả l!”
Mấy đứa chúng chạy còn hơi, cùng trước cũng lóe lên ánh sáng.
Tôi từ trong đạo nhảy ngoài, trời xanh mây trắng, xa ráng chiều rực rỡ, mặt trời lơ lửng đường chân trời gần tắt lịm. Chúng ngồi bệt xuống thở hổ/n h/ển. “Yên tâm linh thể rời khỏi lăng được.”
Giang Hạo Ngôn nghe xong, vứt đang cõng trên lưng xuống mặt mày nhăn nhó. “Mệt ch*t đi được, giờ tính với này?”
“Mang cô ấy đến bệ/nh viện trước đ/au rồi, phải đi khám Giang Hạo Ngôn nghe vậy lập tức mặt mày sốt ruột. còn chờ nữa, đi lên!”
Tôi gọi điện thoại bắt bảo đứng cạnh bất ngờ tới. làm vậy? Cái thứ lấy từ trong hả? Tr/ộm cắp vật là trọng tội đấy, trời ơi, làm sĩ vậy?”
Hắn túm lấy Giang Hạo đang lục đục thì bỗng tỉnh dậy. “Tôi thứ chúng cần mang ngoài nghiên c/ứu, để nhờ giáo sư nói chuyện với anh.”
Phương dẫn bảo đi gọi điện, sau, bảo liền cho qua.