Trưa hôm sau, th/ể Ỷ Nễ hiện gần nhà Tần.
Cô chiếc váy cưới rá/ch tả tơi, hầu như không đủ để che thân.
Đứa bé non 7 tháng—Tần Mặc—nằm th/ể, thét không ngừng.
Nếu không hiện kịp, có lẽ cậu đã không sống sót.
Gia đình Tần lập tức cảnh sát.
Sau khi giám định y, kết quả cho trong cơ quan dục nạn có ADN một đàn ông khác.
Cảnh sát kết luận đây vụ hi*p rồi h/ại.
Việc non x/á/c định do chấn tâm lý nghiêm trọng.
Tần suy sụp hoàn toàn.
Tần Nặc Hòa tiếp tục giả vờ bị “m/a thường thì thào với con trai:
“Ỷ Nễ đã hiến thân cho q/uỷ Satan rồi con ạ.”
Thậm chí, có lúc bà bắt chước Ỷ Nễ, thì thầm vào tai con trai:
“Chồng em đi theo Satan rồi…”
Lặp đi lặp nhiều lần, cuối cùng, gã con ng/u thừa hưởng kém cỏi cha đã tin sái cổ.
Th* th/ể Ỷ Nễ đã bị bác sĩ Cao đ/á/nh tráo, bí mật đưa về nhà Tần, rồi… biến sáng Tần Nam.
Lúc ăn, thịt có vị lạ, Tần ngờ vực hỏi:
“Mẹ ơi, đây thịt gì vậy?”
Tần Nặc Hòa mỉm cười:
“Thịt dê hai chân thôi mà.”
Mãi đến khi hiểu ý từ “dê hai chân”, Tần thốc tháo, thân r/un r/ẩy.
Tần Nặc Hòa lạnh con, đều:
“Con đã trở nô lệ Satan Nam à. Con không định làm mẹ thất vọng đâu, đúng không?”
Không lối thoát, Tần khuất phục.
“Từ đó về sau, nhà Tần bắt đầu chơi trò trốn tìm trong đêm tân hôn.”
Tần Mặc khép câu chuyện.
Tôi đứng dậy, bước tới ôm chầm lấy nhàng vỗ về.
“Hãy cảnh sát đi. Tin vào luật.”
Nhưng anh khẽ lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên mãnh như một đứa trẻ:
“Khoan đã… tôi muốn để nếm chút đ/au khổ trước đã.”