Tôi chợt phát hiện cô gái sau quầy tính tiền trông hơi giống con mèo ngốc nghếch thường ngác bên cửa sổ nhà.
Thế nhưng…
“Chiếc này dùng để gì?”
Tôi kiểu cũ được sắt trên lưỡi có vết rõ nhịn được bèn hỏi.
“Đêm nay ngủ, hãy bát nước vào bếp, cạnh bát nước, lưỡi được ra, sau đó hướng mũi ổ mèo. Ngày thức dậy hãy tới kiểm tra xem, nếu thức ăn mèo đã được ăn hết, chứng là đã nhà.”
Tôi khỏi ngạc vui mừng, vội vàng “Sau đó sao, thế nào mới nó?”
“Gấp gáp gì? Nếu sáng rồi tối hãy sẽ thứ khác.”
Cô gái vẫy ý có đi.
Theo động tác cô ấy, bóng tối cửa lan rộng, những động nhỏ lên khắp mọi hướng, có vô số cặp ẩn sâu bóng tối đã quan sát rất Mãi đến cửa đuổi khách mới mơ hồ để lộ thật.
Tuy nhiên, biết có do nhầm lẫn hay không, này đây chẳng sợ hãi nào, ngược chợt cảm cô nàng đang im lặng quầy tính tiền có chột dạ khó giống “Vụ ăn lớn đã bại, thôi cứ để chậm lừa gạt tên ngốc này lần nữa, tiên cứ đuổi đã.”
Đêm hôm đó nhà.
Tất rồi, có mười lá gan cũng cái tàu ch*t ti/ệt lần nào đâu.
Trước cô gái dặn dò đừng cửa tiệm cô ấy, nếu cô ấy sẽ rằng sẽ thành công.
Theo chỉ dẫn cô ấy, men theo cây ven cửa Nam đến tư.
Kỳ lạ thật, đến giờ mới phát hiện những cây trồng trên con này đều là cây hòe.
Men theo hầm dưới đất tư, bên chính là phố chuyên đồ nướng tấp nập người qua khói bụi phả vào khoảnh khắc ngay ngoài kỳ diệu giống được trở nơi thế.
Con bên sôi động đến thế mới vào hầm, sang bên yên lặng đến ch*t người, vốn dĩ có ánh đuốc người ồn ào qua mới đúng chứ.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua chớp rồi chóng bị quăng luôn.
Những chuyện gặp tối hôm nay quả đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan rồi, nếu so sánh những chuyện nhỏ nhặt thế này đáng nhắc tới.
Đứng gần quầy thịt nướng, đại chuyến xe trên Didi, nửa sau, cuối cùng cũng cổng tiểu khu.
Lão m/ù đã sớm chẳng bóng đâu nữa, chỉ vệ m/ập quần áo xệch, đang nằm ngáy o trên ghế trạm giác.
Lúc này, chợt cảm mọi chuyện đêm nay giống giấc mộng bị lão m/ù thay vì cứ thế cuộc đời đã theo hướng khác.
Đêm đã khuya, dân cư tiểu khu đã sớm ngủ cả rồi, chỉ còn vài ngọn hãy còn hiu hắt, thỉnh thoảng có nghe mèo chói tai viên.
Tiểu khu lớn rất đã tới cửa mình.
“Cạch” tiếng, cánh cửa ra, bóng tối, bóng thuộc Goo Loo lao tôi.
Lúc này, nỗi mệt mỏi tích tụ lâu cuối cùng cũng trào dâng lòng tôi, trái cửa rồi bật phòng khách, Goo Loo lên ôm vào lòng nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt nó, nhưng đang cửa sổ cách đó xa.
Dobby, mày sự còn sao?
Cứ sự nhà, thế nhưng đã theo lên chuyến tàu đó c/ứu khỏi lũ quái vật Vậy bây giờ sao, đã tìm được chưa?
Nghĩ tới lòng càng sốt ruột, lo âu. vội vàng Goo Loo xuống, theo lời chủ tiệm dặn, đổ bát nước đầy, dọn dẹp bàn bếp sạch, bát nước giữa bàn, sau đó cẩn thận cạnh bát nước, lưỡi sắc nhọn hướng ổ mèo sau bức tường.