Tạ Hành Cẩn không gi*t Phó Tranh Dương.

Sáng hôm sau tôi mới biết, đêm qua không phải là mơ.

Hắn thật sự đã về.

Sau khi hợp tác điều tra, hắn được minh oan và thả về.

Tôi kinh ngạc.

Phó Tranh Dương không phải do Tạ Hành Cẩn gi*t sao?!

Không đúng!

Tôi nhớ trong nguyên tác, hình như chính tay hắn gi*t mà!

Tạ Hành Cẩn giải thích, hôm đó hắn đến nhà Phó Tranh Dương bàn bạc công việc, không ngờ vừa tới nơi thì Phó Tranh Dương đã ch*t.

Đúng lúc tôi mở mắt xuyên không đến thế giới này.

"Gì? Anh không phải hung thủ?!"

Vậy mấy ngày đó tôi giả vờ làm cái gì chứ?!

Tự biên tự diễn cho vui sao?

Tôi nhìn hắn với vẻ trách móc.

Tạ Hành Cẩn cũng biết mình có lỗi, đưa tay xoa mũi: "Em cũng đâu có hỏi."

Tôi đẩy hắn ra.

Khiến tôi lo sốt vó mấy ngày, cứ tưởng bị phát hiện là xong đời.

Hóa ra chỉ là hiểu lầm.

Tạ Hành Cẩn mỉm cười làm lành.

Tôi hỏi: "Vậy anh đã sớm biết em giả m/ù rồi hả?"

Hắn do dự gật đầu, đón nhận cơn thịnh nộ của tôi.

Tạ Hành Cẩn ngoan ngoãn, nhưng không hoàn toàn.

"Anh tưởng em si mê nhan sắc của anh nên chỉ đang đóng kịch thôi!"

"Đóng kịch à! Vậy để em diễn cho anh xem!"

Tôi tóm lấy hắn mà trút gi/ận.

Tạ Hành Cẩn biết mình sai, đứng im cho tôi đ/á/nh.

Thấy đủ rồi, hắn cười toe toét: "Vợ ơi, khuya rồi, đi ngủ thôi!"

Tôi liếc nhìn hắn: "Ai là vợ anh? Đừng kêu lung tung!"

"Bảo bối? Ninh Ninh?"

Nghe cách gọi thứ hai, tôi bớt gh/ét hắn hơn.

"Ninh Ninh! Khi nào mình đi đăng ký kết hôn?"

"Không đi!"

"Vậy anh sẽ theo đuổi! Theo đuổi được thì đi đăng ký kết hôn!"

"..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm