Sáng sớm, vừa vào giảng đường lớn dạng bậc thang để học tiết cương.
Bạn thân mặt phức tạp đã đưa xem đoạn video.
Cô "Tiểu Tiêu, nam thần cậu thầm thích thật đáng thất vọng, xem ngay đi."
Trong Tiêu - chàng luôn lạnh lùng giờ lại mặc ba đội mũ hộ, vô tư ngồi xổm trước cổng công trường ăn cơm hộp.
Anh ăn ngon lành lắm.
Mắt rực:
"Da trắng quá, đường tay đẹp thế. Đúng chuẩn mặc thì g/ầy, cởi ra là lực lưỡng!"
Bạn thân đảo mắt, hết chữa.
Bắt xem trọng tâm.
Trong nữ phóng viên cầm mic và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt:
"Nếu 5 tệ, sẽ tiêu như thế nào?"
Nghe vậy, mặt đột nhiên tái mét.
Như bị dọa, rút chiếc điện màn ra kiểm tra số dư.
Sau đó thở nhẹ nhõm.
Anh cáu kỉnh quát: bị đi/ên à? Sao dám s/ỉ nh/ục thế!"
Nữ phóng viên sửng sốt.
Có cô cũng tính, trợn định bỏ đi.
Chợt nhớ điều cô quay lại giải thích: "Chúng coi thường công nhân. Chỉ muốn nếu được tặng 5 sẽ làm gì?"
Tiêu càng tức gi/ận:
"Còn nói chê? 5 thì làm gì? thao xịn còn m/ua nổi!"
Biểu cảm bất lực nữ phóng viên y hệt bạn tôi.
Trong lớp, nhiều sinh viên đang xì xào bàn về Tiêu Việt.
Họ đến năm tư mới biết phải rich tiêu xài hoang nhưng dùng điện màn hình. Đồ đeo toàn hàng fake.
Bạn thân khuyên tôi:
"Tiểu Tiêu, đừng dại theo đuổi người như Tiêu Việt. Bao nhiêu người theo đuổi cậu, ai cũng hơn ta."
Tôi lắc đầu:
“Tớ thích đâu phải vì tiền."
Đêm chào mừng tân sinh viên năm nhất, bị dị ứng rư/ợu cấp.
Suýt ch*t trước cửa nhà vệ sinh.
Xe c/ứu thương tắc đường.
Tiêu nói hai lời, vừa càu nhàu vừa cõng chạy 3km đến bệ/nh viện.
Tôi đang nhớ lại ảnh Tiêu đổ xuống đất khi đặt xuống.
Giảng đường đột nhiên im phăng phắc.
Bạn thân thúc nhìn ra cửa.
Tiêu balo, gương mặt lạnh lùng, tay đút quần vào.