Đó là toàn bộ sức lực cuối cùng trong cơ thể tôi rồi.
Từng khớp xươ/ng r/un r/ẩy, tôi gượng đứng dậy, hai tay chống lên bệ cửa sổ mà trèo lên.
Tôi dùng hết sức cuối cùng ho một tiếng thật mạnh. Cổ họng vỡ ra đ/au đớn như có d/ao cạo xoáy bên trong.
Một ngụm m/áu lớn không kìm được phun lên cửa sổ bên cạnh, b/ắn tung tóe thành hình tia sáng.
Hai bàn tay gã đàn ông kia gân guốc nổi lên cuồn cuộn, còn Tiểu Tiểu dưới thân hắn chỉ còn thở thoi thóp.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại.
Hàng xóm chắc chắn đã nghe thấy. Tôi cười nhếch mép.
Đến lượt mày chạy rồi, thằng khốn.
Gã đàn ông cũng hiểu được ý đồ của tôi.
Cuối cùng hắn buông Tiểu Tiểu ra, hung hăng lao về phía tôi.
Không kịp nữa rồi.
Tôi mất thăng bằng, rơi xuống.
Bức tường, khung cửa sổ, bóng dáng gã đàn ông bên cửa - tất cả đều vụt biến đi với tốc độ chóng mặt.
Thằng khốn...
Chỉ vài giây ngắn ngủi sau, một tiếng "bịch" vang lên.
Như rơi xuống mặt nước, cơ thể tôi đ/âm thủng mái che mưa. Vô số mảnh kim loại và nhựa văng tung tóe như bọt nước.
Một tiếng n/ổ long trời lở đất!
Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là tất cả đèn điện đều bật sáng. Vô số khuôn mặt thò ra, có người ngước lên nhìn thấy bóng dáng lạ lẫm của gã đàn ông bên cửa sổ.
Những giọt m/áu đang nhỏ xuống trên cửa sổ, liệu họ có thấy không... Chắc là có. Bởi tôi nghe thấy ai đó hét lên: "Tôi đi gọi xe cấp c/ứu, mọi người gọi cảnh sát ngay!"
Bóng dáng gã đàn ông vội vã biến mất khỏi khung cửa sổ.
......
Giá như lúc ấy, tôi ch*t tại đó.
Hẳn tôi đã trở thành một anh hùng.