Cậu ấy chẳng buồn nghe tôi nói, đôi môi trống trải đã lâu nôn nóng chực hôn lên, nhưng bị tôi chặn lại.
“A Trì?”
Tôi nhéo má cậu ấy, đầu ngón tay ấn nhẹ lên đôi môi hồng hào, rồi lướt từng chút một xuống dưới, khẽ dụ dỗ: “Chỉ muốn hôn thôi sao? Không muốn làm chuyện khác nữa à?”
Đôi mắt Hứa Kiều r/un r/ẩy, ngây ngốc hỏi: “Làm gì?”
Ý đồ của tôi là đ/á/nh lạc hướng cậu ấy, đồng thời thể hiện giá trị của bản thân.
Nhưng cũng không thể để cậu ấy no nê thỏa mãn.
Tôi cúi người hôn lên chóp mũi cậu ấy.
Hứa Kiều bị tôi mê hoặc, liền ngửa cổ định hôn đáp trả.
Tôi lại đ/è cậu ấy xuống, tay mơn trớn khắp người: “Ngoan nào.”
Ngoài cửa mưa rơi lộp độp mang theo hơi lạnh, trong phòng nhiệt độ lại dần tăng cao.
Tiếng thở gấp và lời yêu đương của Hứa Kiều nối đuôi nhau vang lên.
Như được khích lệ, càng nghe tôi càng hưng phấn, lòng bàn tay đỏ ửng.
“A Trì giỏi quá, cậu thật tuyệt.”
“Tớ yêu cậu, A Trì.”
“Chồng ơi~”
Hai chữ cuối kéo dài, uyển chuyển và ngọt ngào.
Tôi chẳng hiểu sao mình lại mất tự chủ, ánh trăng chợt lóe lên trước mắt.
Tôi sững lại, rồi vô cùng hối h/ận.
Lẽ nào chỉ vì câu "chồng ơi" của Hứa Kiều?
Hứa Kiều vẫn chưa thỏa mãn, mắt đỏ hoe như đói khát, nắm ch/ặt tôi không buông.
Tôi đành thoái thác: "Đã khuya rồi, đi ngủ thôi. Lần sau tớ sẽ dạy cậu cách làm thoải mái hơn."
Nghe xong, cậu ấy lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, mím môi ấp úng: “A Trì... Cũng sẽ làm chuyện thoải mái với người khác sao?”
Tôi nghẹn lời: “Không, không đâu. Tớ chỉ làm với cậu thôi.”
Hứa Kiều vui vẻ cười: “A Trì đối với tớ thật tốt.”
Thế đã gọi là tốt rồi sao?
“Vậy cậu ngoan ngoãn, tớ sẽ còn tốt với cậu hơn nữa.”
“Ừm, tớ sẽ ngoan.”
Đôi lúc tôi cảm thấy Hứa Kiều đ/áng s/ợ như q/uỷ dữ, đôi lúc lại thấy cậu ấy ngây ngô tựa trẻ thơ.
Hai tính cách trái ngược cùng tồn tại trong một con người, kỳ quái mà hài hòa.