Tôi chưa từng yêu Thẩm Nguyệt Bạch.
Tôi cũng không hiểu, ai lại có thể lời an viên kẹo mà yêu một được chứ?
Cùng lắm chỉ là biết ơn thôi.
Bên ngoài đều đồn cô ta là bạch quang của tôi, tôi lười đính chính.
Cho đến khi Phương Hoài bắt đầu thiết cô ta.
Mỗi khi những bữa tiệc, thấy ấy đi theo bên cạnh Thẩm Nguyệt Bạch cười nói vui vẻ, tôi cứ h lại vậy.
Tôi chỉ muốn kéo ấy lại, cò/n g ch/ặt h ôn đến nát ấy.
Lúc đó tôi đã nghĩ, rồi sẽ có ngày đó thôi.
Đợi đến ngày tôi không nhịn được nữa.
Không nhịn được nữa, tôi nhất định sẽ vậy.