Tôi nhón thì Văn đang bị trai vây ở giữa, hai ôm ng/ực, sắc mặt sờ làm gì?”
“Ai da, phải là đang tìm giày cưới sao?” đầu cười hi hi ha ha, vừa chuyện, vừa vào quần áo Văn với ánh thành thật: “Bọn xem phải giấu trong váy không?”
“Giày ở tôi!” Chị Văn hét lên câu kéo ra mặt giúp mình: “Kiều Kiều, cậu với đi!”
Chị cách nhỏ nhẹ: “Giày ở Văn, các tìm khác đi…”
Nhưng tìm giày cưới là cái cớ, làm sao mà đó nghe theo được chứ?
Quả nhiên, ầm ĩ. Bọn nhào vào Văn như thú hoang, muốn cấu da gặm cắn đến còn gì.
“Mấy thì à?”
“Anh ra lục soát thôi!”
“Lục soát đi, tìm kỹ kỹ chút!”
Tiếng khóc Văn hoà chung trong cười nghe vô đáng thương. Trong lòng hơi muốn bảo trai ra mặt ngăn cản họ: “Anh à, như vậy hay lắm đâu? Lỡ như ầm ĩ xảy ra chuyện thì sao?”
Anh trai ngậm th/uốc, hoàn toàn phớt lờ: “Đùa vui chút mà thôi, nhà ai kết mà đùa chút chứ? Vả cũng mực.”
Quả vậy, trước đến nay, chúng đùa rất mạnh bạo, vì thế gia đình nào kết đều sẽ tiêu tiền mời riêng đến làm làm nổi bầu khí.
Nhưng, nhưng lần này bị đùa là Văn.
Trong lòng vô rối bời nhưng dám chọc trai vui, nhỏ đến lớn bị đến sợ đành trừng to liều mạng tìm ki/ếm trong căn phòng chật hẹp.
Chỉ tìm giày cưới thì sẽ lý do phá Văn nữa rồi.
Thời gian phụ lòng màu tươi trong chao đèn đỉnh đầu, lấy ra thì đúng là giày cưới dâu!
“Giày cưới! Em tìm giày cưới rồi!” Tôi cầm đôi giày mũi màu rực kia lên, chập chững với Cường: đừng phá nữa.”
“Xuỳ.” Đám cam tâm đứng dậy Văn, vỗ cái, với giọng kỳ quái: “Đúng là thanh niên tính tình bộp chộp, hiểu chuyện gì cả.”
Tôi cúi đầu, giả hiểu trách móc họ, liếc chằm vào Văn.
Tóc xoã tung, mặt đầy nước mắt. Có điều, váy còn nguyên vẹn ra cũng kiêng phận sinh viên đại học Văn dám hành động quá đáng.
Tôi thở phào nhõm trong lòng, vừa hay này trai mang giày cưới xong, đó cõng lên xe hoa trong đùa giỡn mọi người.
Tôi cố chậm mấy bước, đến cạnh Văn lén nhét tờ giấy nhanh chóng rời đi.
Cả buổi lễ đó cũng Văn xuất hiện nữa.
Tôi cứ nghĩ rằng nghe tìm cớ nhà nhưng ngờ sáng hôm sau, trong phòng tân trai truyền ra kêu thảm thiết: “Chị Văn ch*t rồi.”