Chúng lầu, bước phòng, ôm chầm lấy Giang Dực, anh đ/è cửa, cúi đầu hôn xuống.
Hai người nhớ nhau đến đi/ên đảo.
Không khí như tia bùng là bùng n/ổ, thể kiềm chế.
Giang đỡ lấy bế bổng lên, lưng phải tắc điện, đèn bật sáng vụt.
Tôi mở liếc nhìn sau lưng Giang Dực, hét thất thanh:
"Mẹ ơi—"
Mẹ đứng phía sau nhìn hai chúng chằm chằm, biểu cảm phức tạp khó tả.
“À à, dì ơi—"
Năm sau, hai đứa ngồi im trên sofa như nghi can đang bị thẩm vấn.
Mẹ ngồi đối mặt như đặt cốc nước xuống bàn trà:
"Cậu lúc nào thế?"
Giang Dực: “Cháu hạ cánh trưa nay."
"Công việc Pháp xong hết rồi? này còn nữa không?"
Giang Dực: "Dứt điểm rồi, tạm kế hoạch ngoại ạ."
"Về nước làm nghề gì?"
"Quê quán đâu? Ở đây m/ua nhà chưa? này định sống với Vy thế nào?"
Pháo liên một tràng, khiến Giang ngơ ngác.
Tôi ruột đảo hiệu cho mẹ.
"Mẹ, giờ... giờ sớm nữa, hay mình ngoài ăn cơm ạ?"
"Dì đợi cháu chút."
Giang đứng dậy, lục vali lấy chiếc túi xách ra. Mở toàn giấy tờ chứng nhận lộn xộn.