Sư phụ của Chu Dịch đến cùng lúc với cảnh sát.
Nói chính x/á/c hơn—
Sư phụ anh ấy chính là một cảnh sát.
Một thành viên thuộc đơn vị đặc biệt, chuyên xử lý các vụ án liên quan đến tâm linh.
Th* th/ể mẹ tôi được họ mang đi, còn tôi và Chu Dịch bị đưa đến đồn lấy lời khai.
Khi ra khỏi đồn, trời đã hửng sáng.
Gió lướt qua mang theo hơi lạnh thấu xươ/ng.
Thoát ch*t trong gang tấc.
Tôi quay sang nhìn Chu Dịch:
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh."
"Không có gì."
Anh ấy khoanh tay, châm một điếu th/uốc:
"Sư phụ tôi nói vạn sự đều có nhân quả, vốn dĩ chúng ta là bạn học, gặp chuyện thì không thể làm ngơ được."
"À này."
Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi:
"Sư phụ tôi nói, cô hãy ch/ôn miếng ngọc dưới gốc cây thứ ba ngoài cổng sau khu chung cư của cô."
"Được."
Chu Dịch không yên tâm, nhân lúc trời vừa sáng, đường phố không có mấy người, anh ấy cùng tôi ra gốc cây, đào một cái hố nhỏ, ch/ôn miếng ngọc xuống.
Sau khi ch/ôn xong.
Mắt tôi đỏ hoe, quỳ xuống đất, lạy ba lạy về phía nơi ch/ôn miếng ngọc.
Anh trai tôi không còn tro cốt, m/ộ của anh ấy chỉ là m/ộ tượng trưng.
Chỉ có miếng ngọc này.
Là nơi linh h/ồn anh gửi gắm trước lúc ra đi.
Đứng dậy, Chu Dịch vỗ nhẹ vai tôi:
"Đừng đ/au lòng quá."
"Hẹn gặp ở trường."
Tôi gượng cười:
"Hẹn gặp ở trường."
Ba ngày sau, nhập học.
Tôi gặp lại Chu Dịch trong trường.
Anh ấy bị đám bạn vây quanh hỏi đủ thứ, mọi người đều gọi anh là "Đại sư Chu", có người nhờ anh ấy xem duyên, có người nhờ anh ấy phát hiện trai đểu.
Linh tinh đủ thể loại.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong đám đông, gật đầu chào, mỉm cười hỏi thăm.
Lớp vẫn có hai kẻ thích thể hiện, khoe chìa khóa xe và cơ bụng tám múi.
Nhưng.
Cũng đáng yêu đấy chứ.
Bạn học đều tốt, ba đứa bạn cùng phòng tôi cũng ổn.
A Hoa - bạn cùng phòng là tiểu thư giàu có hào phóng, ngày đầu gặp mặt tặng mỗi người hộp quà Givenchy; Trần Khả - cô nàng dễ thương, tính tình ôn hòa.
Lữ Trúc từ tỉnh khác thi vào, giản dị mộc mạc, ít nói hay ngại ngùng.
Mọi người đều dễ hòa đồng.
Thế nhưng.
Một đêm nọ, Lữ Trúc quên mang băng vệ sinh vào nhà tắm, nhờ tôi lấy giúp trên giường.
Vô tình giở gối cô ấy lên, tôi thấy một miếng ngọc bội.
A Hoa nói đó là vật mẹ Lữ Trúc tặng để trấn an.
Một chiếc ngọc bội tỏa mùi hôi nhẹ, mang hơi lạnh buốt xươ/ng...
(Hết)