Thời gian song hành

Phần 1

17/02/2025 11:55

Cô gái tiên thầm thương gi*t ch*t hãm hiếp.

Năm đó, 7, tuổi.

Ch*t si/nh.

Tên si/nh tr/ộm cắp quen tay, đần độn lừa.

Hắn lần.

Nhưng 3 tháng ta thả ra ngoài.

Bởi vì làm nên ta quay nghề cũ.

Vào rạng tháng 12, ta quyết định tr/ộm chiếc điện.

Hôm thứ hai, chào cờ.

Bởi vì sống gần nên mỗi phụ trách mở cửa học.

Ngày đông, sẩm tối sớm.

Ngày nào cũng vậy.

Nhưng đó, si/nh đó, những thứ kinh khủng.

Đây cũng trở ngại mà được.

Tôi nào việc biến mất vậy.

Mãi tập tốt nghiệp học.

Tôi số lần, nếu cơ hội quay khứ.

Tôi định quay tháng đó.

Sau nói với "sau để tớ mở cửa cho.

Hôm đi."

Nhưng rằng thật cơ hội này.

Đó tháng của 13 sau.

Tôi lệ tốt nghiệp ra vì nhớ ấy.

Trong tình, tìm dây chuyền.

Đó dây chuyền ngọc vỡ.

Vào lễ tốt nghiệp, tặng để bày lòng mình.

Nhưng may, rơi đất và vỡ thành mảnh.

Ngày nhiều, do đa sầu đa chia ly.

cũng thấy, nên chạy ủi tôi.

Tính cách nội, đối với luôn nói nên lời.

dịu dàng, nói tặng món quà.

Lúc lâu lấy sổ cặp ra.

sổ dùng để trích các trích.

Trong thơ cổ Tống từ.

Nét chữ non nớt.

Nhưng nửa quyển.

nói, gọi để trắng.

Nhìn số khả năng.

Sau đ/ứt đoạn, dừng đây.

Chỉ câu nói kia vang tai ngừng.

Tôi nghĩ, lật sổ kia ra.

Thời lưu dấu vết trên, bìa cũng ố vàng.

Tôi lật ra.

Từng dòng chữ non nớt rơi tầm mắt.

Cảm giác kì diệu.

Khi trẻ.

Nhưng bây trưởng thành.

Lật phần sau, tờ giấy tinh.

Giống nói, để đẹp nhất.

Nhìn số khả năng.

Tôi lon bia cạn sạch.

Không do ngấm rư/ợu không.

loại cảm giác động đâu, thúc bút văn đó.

Nếu thể, tớ quay đó.

Để cậu.

Đột nhiên, gió mát thổi trang giấy phấp phới.

Tôi choáng váng.

Nằm lúc.

Không mở mắt tối rồi.

Mẹ trứng tay, cửa vào, ngồi sửng sốt.

“Ây? Sao sớm thế?”

“Hả, ạ?”

Rư/ợu quá.

Tôi vò mình.

“Dậy cũng rồi, ngơ cái chuẩn đi.”

Mẹ bắt càm ràm.

Tôi ra nghi hoặc.

Tôi tốt nghiệp rồi, cái nữa?

Nhưng đặt câu hỏi.

Thì phát ra lạ thường.

nhỏ, m/ập hơn chút.

Dưới nghi nhanh chạy nhà vệ soi gương.

Trong gương mũm mĩm.

nói, tuổi.

“Mẹ! Hôm mấy?”

“Ngày tháng 12, thứ đấy, đeo đỏ!”

“Còn nữa, con rồi!”

“Con xem con rồi…”

Còn lảm hết quàng đỏ.

Tôi bay phi ra nhà.

Tôi biết, quay rồi.

Bây 30 phút sớm tháng của 13 trước.

Đạp đạp mất 10 phút.

ra 50.

Tôi tất những gì.

Là mơ khác.

Nhưng cũng nhiều thế.

mong mỏi tận 13 trời.

Đèn đường sáng, đường ai cả.

Một m/ập đạp đạp, phóng nhanh lửa.

Cậu m/ập chính tôi.

Thời 8 phút mà tốn nửa thời gian.

Khi nhà lầu.

Thấy hổ/n h/ển, ra kinh ngạc.

“Sao đây?”

Tôi dốc, nói nổi lời.

“Đi, nhau học.”

Tôi lúc, nói mấy chữ với ấy.

Tôi ngạc nhiên.

Dù sao cũng học, làm năm.

Nhưng cơ bản nói nên tính quen.

“Tớ, tớ tiện đường, nhau đi.”

của tôi.

Nhiều trôi nữa, cảm căng thẳng.

5 55, cánh cũ của nhà cũ kia.

Tôi biết, đây nơi lừa kia tr/ộm điện.

Tôi ch/ặt đ/ấm, căng cứng.

hỏi sao thế, lời.

Bởi vì kia rồi, ta cũng tôi.

Mắt ta hoảng lo/ạn.

Nhưng chớp mắt nói câu.

Nhìn cái mà nhìn!

Tôi nén lửa ta.

Cùng trường.

Cả đường sự, coi tránh nạn.

Tôi ra dài.

Sau buổi kì diệu.

Khi quay hồi cấp 2 nữa.

Chào cờ, chạy dục với người.

Tất những thứ đỗi chân thực.

Tôi cảm khứu đủ giác cần có.

Thực nằm mơ.

sống vậy.

Đẹp lạ thường.

Chỉ vẻ đẹp tồn tại lâu.

Sau hết tiết.

quán m/ua đồ.

Khi phòng lau bảng đùa nghịch với nhau.

Kết quả dùng lau bảng hất văng ra cửa sổ làm tinh vỡ vụn.

Khi đó, cửa sổ.

Một vỡ vụn xoẹt ấy.

M/áu tươi trào ra, dọa tất người.

Khi động vàng chạy đến, nằm sàn, gi/ật.

Mắt mở lớn, vết m/áu lan ra mảng sàn, đồng nhuốm màu đỏ.

che cổ, nằm đó.

Bạn che gào khóc.

Từ kẽ của thân, vết m/áu chảy xuống.

Lúc thức mảnh vỡ tinh xoẹt động mạch của xoẹt mắt của nữa.

Cảnh tượng được.

Tiếp đó, trở nên tri cái h/ồn.

Không bất âm thanh nào cũng nhớ gì.

Tôi biết, bản về nhà.

Sau nói tiếng, về phòng mình, khóa trái nằm giường.

Qua hồi lâu lớn.

Khàn cổ.

Mẹ luôn gọi lo gõ cửa. lời.

Thời trôi giây phút.

Cũng thiếp nào.

Khi tỉnh toàn nước mắt.

Tôi phát bản quay về 13 sau.

Bia hết, sổ mở bàn.

Dòng chữ kia rõ ràng.

Tôi dài.

Quả giấc mơ.

Lúc cây lau nhà để lau sàn.

Nhìn gần.

Liếc nhìn.

"Ây, đây tốt nghiệp của con sao?"

Tôi nói tục nói.

"Mẹ nhớ t/ai n/ạn phải, nhỉ?"

"T/ai n/ạn?"

"Đúng rồi, mảnh tinh xoẹt sao, bồi tiền."

Đợi lát, hình lắm.

Không gi*t ch*t hãm sao?

N/ão nhanh chuyển động.

Đây mơ!

Tôi thật quay về!

Tôi vàng ra phòng.

Viết dòng chữ sổ nữa.

Sau ngụm bia.

Nằm lặng chờ đợi.

Một mười phút.

Cơn buồn cuối cũng đến.

Mở mắt nữa.

Tôi biến thành m/ập kia.

Mẹ trứng tay. Nhìn sửng sốt.

"Ây? Sao sớm này?"

Tôi lời, vàng nhảy giường.

Lấy trứng mẹ.

Rồi vàng ra nhà.

Trước thoáng gọi.

Hôm thứ đấy, đeo quàng đỏ!

Lần xuất nhà hổ/n h/ển cũ.

"Đi, học, tớ tiện đường."

Còn nói lời.

Đi nửa đường, nhặt nửa viên gạch đất lên.

"Cậu làm thế?"

mò.

"Không sao, lo."

Sau tục đi, cửa lớn của nhà.

Tôi trong.

Tên kia quả tr/ộm xe.

Hai nhau, trừng mắt với ta.

Trong nửa viên gạch.

Hắn ta rời mắt sang chỗ khác, vàng dừng tay.

Làm rời đi.

Sau phố.

rụt tôi.

"Vừa kia thật."

Tôi viên gạch sang bên.

Thuận ôm lấy vỗ vỗ.

"Đừng sợ, tớ hơn hắn."

Không vì sao, bầu mờ ám, hoặc ngại ngùng.

xuống.

Tôi giả định gãi đầu, cứng nhắc rụt về, xe.

Cả dọc đường, ai nấy im lặng.

Lại thời lớp.

Tất lặp lần.

Giáo viên đặt câu hỏi, đọc dễ bỡn.

Mọi bằng cặp mắt xưa.

Ngay cũng thỉnh quay lại, mỉm tôi.

Đến thời ra chơi, gọi lại, ấy.

Lấy ra đống học.

Nói với bọn họ do tớ m/ua nhiều hết, các hộ tớ chút.

Chỉ vui, nói.

"Tốt vậy? tớ mời nước nhé."

Vừa nói định quán vặt.

Tôi vàng theo, thuận khoác đồng phục.

Khi phòng kia ríu rít ồn ào cũ.

Đứa mình thủ, lấy lau bảng ra vo đồng thành tròn ta.

Quả tránh trận nguy thiếu ra trận ẩu đả.

Nếu giáo viên chủ bọn họ qua, bọn họ vây đ/á/nh trận.

Thế may, ra gì.

Sau sao, tất cũ, thường.

Tôi ngồi xuyên người.

Thầm nghĩ, nếu nay.

Không tương lai câu nào.

Nói chừng đêm giấc tỉnh quay về 13 ngay con cũng chứ.

Nghĩ đây, bất giác ng/u trận.

Chỉ chìm lâu bụp cái, viên phấn rơi tôi.

Tôi sực tỉnh, giáo viên Anh bục giảng, vẻ nghiêm khắc.

"Gáy của em đẹp hơn không?"

Cả lên.

Trái cũng cảm sao.

Ngược đầu, cổ đỏ ửng.

Khi buổi tan học, ánh mắt tránh tôi.

Cúi sửa soạn vở.

"Muốn về không?"

Tôi dày hỏi.

mình, lí nói.

"Nhà ngược sao?"

Sau im lặng ngắn ngủi.

Tôi ha ha lớn, gãi che giấu ngại ngùng.

"Ha ha ha, vậy sao, tớ mất."

Sau nhanh trốn tượng x/ấu hổ.

Buổi trưa về nhà cơm.

Đồ món "sở trường" của tôi.

Trứng sốt cà chua.

Sở dĩ dấu ngoặc kép vì món tương dầu.

Tạo thành món bóng đêm, khó khó nhìn.

Mẹ nói, con ngừng tiến bộ, cách những sơ xuất nhỏ khác.

Tôi nói với bà rằng, sơ xuất nhỏ dài 23 rồi.

Ăn cơm xong trưa.

Bởi vì quay về. Muốn nữa.

sớm.

Nhưng cổng phát hiện.

Sự việc thích hợp lắm.

Cả con đường niêm phong.

sát giao thông đường giữa.

Tôi để ý.

Mãi phòng nói chuyện.

Tôi biết, trưa tan học, cổng ra t/ai n/ạn.

Tài chiếc taxi s/ay rư/ợu ch/ế lao tốp sinh.

Sáu bảy thương.

Dự cảm lành dâng lòng tôi.

Tôi sốt chờ đợi.

Quả nhiên, buổi chiều đến.

Nếu đoán sai ra rồi.

Tôi xin ốm với giáo viên, nhanh về nhà.

Tìm chai rư/ợu mà bố ra cạn sạch.

Nằm lặng cơn buồn đến.

Khi tỉnh lại, quay rồi.

Lật xem tin tức đây.

Quả nhiên, đó, vụ t/ai n/ạn cộ sáu t/ử vo/ng, ấy.

Còn hồi cấp 3 của tôi.

Chỉ cấp 3 được.

đ/au khổ vạn phần.

Tôi cảm việc diễn ra càng càng hỏng bét, ch*t cũng càng càng nhiều.

Đây muốn.

Nhưng cũng can dừng tại đây.

Tôi đ/á/nh cược nữa.

Không do dùng do hoảng lo/ạn.

cẩn thận đ/á/nh đổ lon bia.

Mặc dù nhanh nhanh mắt sổ ướt.

Bút máy giấy nữa.

Tôi lật mấy trang, vậy.

Cả sổ gần ướt sũng.

Chỉ trang cuối khô ráo.

Tôi thầm cân nhắc, đây báo rằng cơ hội không.

ngồi nữa.

Hít sâu hơi, câu nói nữa.

Nét chữ ngay ngắn, chữ dừng chút.

Nếu thể, tớ nữa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm