Phí vin vào cớ quen nhà mà lại đây gần nửa tháng.
Ban ngày đưa con trai mẫu xong, hắn liền dính ch/ặt lấy rời.
Hắn dẫn x/ấu khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Phòng tắm, sofa, việc, chừa một chỗ nào.
Đến khi mệt lả, thiếp đi nào hay.
Tỉnh thì trở biệt thự nơi từng sống chung Con trai chuyển mẫu mới.
Ban ngày chỉ còn hai trong nhà.
Có lẽ vì vẫn ám ảnh lần trốn trước chuyển hầu hết việc nhà lý.
Mãi khi hai đứa đi đăng ký kết xong, hắn mới hả hê lại ty việc.
Trong rảnh rỗi, nhịn được tò mò hỏi:
“Này, giờ Quý Nghiễn Sơ rồi?”
Nghe vậy, chỉ lạnh lùng cười khẩy:
“Ở bệ/nh viện th/ần, chính tay anh đưa vào đấy.”
Muốn rõ ngọn ngành câu trước địa chỉ bệ/nh viện một mình tìm đến. ngăn cản, chỉ sai tài xế đưa đi.
Quý Nghiễn Sơ bệ/nh một người.
Tôi chưa kịp bước vào nghe thấy tiếng Quý Nghiễn Sơ thét đi/ên lo/ạn:
“Cái gì?! Bọn họ lại nhau ư?”
“Tại sao? Không phải cậu nói sửa kịch bản à? Còn mách Tịch Ngọc, cậu ta chạy mà! Sao vẫn có thể lại Độ? là của tôi! Của cơ mà!”
“Tôi cố gắng chỉnh sửa khuôn giống Tịch Ngọc nhất Tại sao vẫn thế này? Ba lần lại ba lần thống, cậu cố lừa không? Cậu phải không?”
“Không đúng! Không thể thế được! Kết cục nên vậy! lại lần nữa! thống, yêu cầu Chạy đi rồi? Trả mau!”
Tôi buồn nghe tiếp những sau đó của Quý Nghiễn Sơ. Chỉ cần biết mọi anh ta giở là đủ rồi.