"Tiểu Tân tôi." Mạt từ bộ bất cần đời mình vẻ đắn tôi.
Tôi về phía ta, trong đôi mắt trong sao trời ta phản bóng lẻ loi một gái.
"Tiểu Tân Mạt đảm với là định tìm mặt về. Cô tin rằng, có lai tươi đẹp, vương tử đang đợi cô."
"Nếu vương tử cần cô, tìm tôi, cứ coi phòng, đừng khóc, sợ khi con khóc lắm." Khi đang cảm động thì ta đã thêm câu nói này.
Cái tên khoác quả nhiên đắn ba giây mà, lau nước mắt chảy hốc mắt, nói với ta: Mạt, ai cần làm phòng cơ chứ?"
"Ồ, làm chính thức cũng được, báo với môn." Anh ta tỏ vô tội bưng cà phê lên nhã nhặn một ngụm.
Tôi cà phê xa.
Con hàng sự là sĩ sao?
"Nói chuyện chính nào, Tiểu Tân lấy album từ nhỏ đến lớn ra, đặc biệt là chụp chung với ba này. Anh đây có cảm, ta ở trong ba này."
Lúc Mạt hỏi tôi: "Tiểu Tân sinh nhật lúc nào?"
"Ngày 15 tháng 6. Sao thế?"
"Không sao, trai định biết sinh nhật sao?"
Sở Mạt vậy thì mặt hơi sắc, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cười ha nói.
Mặc dù ta che đậy rất kĩ, biết thời gian nhiều. Bây giờ là tháng 3, có nghĩa là có chưa đến thời gian ba tháng nữa là đ/á/nh mất khuôn mặt mãi mãi, đồng thời có thể hoàn toàn bị thế giới lãng quên.
"Sở Mạt, ờm, bà ngoại các phí rất đắt không?"
Không biết bà ngoại đã trả giá bằng gì mà truyền nhân đại lánh đời giúp tôi.
Những năm vì chuyện mà bà đã hao tổn sức, khi đó tự mình vượt hàng ngàn tìm bị bỏng mặt do hỏa quả là sau khi tìm mới mặt đó căn bản chưa vẫn là khuôn mặt bị hủy dung kia, bà lòng lại móc hết tiền trên người đưa cho bà nội khiến bản thân có tiền đi chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ chuyển tiền cho mới m/ua vé về.
"Việc cần quan tâm, bà ấy hy vọng có thể sống tiếp tốt. Tiểu Tân vực dậy tinh thần, đừng phụ lòng ý bà ấy.”
Gió xuân tháng đã ấm hơn chút, với Mạt.