Khi tôi tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao giữa trưa. Nằm dài trên gối, ký ức ùa về. Tôi bỗng gi/ật mình nhớ lại việc đã làm sáng nay, cả người cứng đờ như bị sét đ/á/nh.

Sao mình lại có thể hôn một gã đàn ông chỉ để ngủ nướng chứ? Đúng là tạo nghiệp!

Tôi ôm chăn gào thét trên hầm đ/á cả buổi, rồi vội vã nhảy xuống giường lôi vali định chuồn mất.

Tôi đã hết mặt mũi để đối diện với Lục Tuy rồi.

Nhưng muộn rồi.

Vừa bước ra cửa tôi đã đụng mặt Lục Tuy đi làm về.

Nắng hôm nay gay gắt, mồ hôi ướt đẫm thân hình cuồn cuộn cơ bắp của hắn. Bắp tay nổi gân guốc dưới lớp da rám nắng khi đang vác cuốc: "Đi đâu thế?"

Tôi ngẩng cổ lên trả lời, mắt không dám nhìn thẳng: "Về nhà."

"Ừ."

Hắn liếc tôi một cái đầy tâm tư, quay vào hầm đ/á lấy điện thoại đưa tôi: "Gọi cho bố cậu đi. Ông ấy đồng ý, tôi sẽ đưa cậu ra bến xe về huyện."

Hả? Sao bỗng dưng dễ tính thế?

Tôi mừng rỡ: "Anh nói đấy nhé."

Giữa trưa, bố mẹ hẳn đã dậy. Tôi hớn hở bấm số.

Gọi mấy lần mới có người nghe máy. Tôi bật loa ngoài huyên náo, nhất định phải để Lục Tuy nghe rõ: "Bố ơi, hai ngày không gặp có nhớ con không?"

Giọng bố tôi - người vốn luôn cưng chiều tôi thái quá - hôm nay lạnh tanh: "Tống Từ đấy à?"

"Dạ đúng ạ! Bố không nhận ra giọng con sao?"

"Nhận ra."

"Hí hí, bố cho con về nhà nha? Con hứa sẽ ngoan, không bày trò gì nữa."

Đầu dây bên kia im lặng.

"Tống Từ, có chuyện bố phải nói rõ."

"Dạ?"

"Thực ra con không phải con ruột bố mẹ. Hồi đó bệ/nh viện bế nhầm. Giờ tìm được con trai thật rồi. Nó ngoan ngoãn, giỏi giang, xuất sắc hơn con gấp vạn lần."

"..."

"Sau khi cha mẹ đẻ con mất, nó tự thi đậu đại học top đầu. Khác hẳn loại vô dụng như con. Trước đây cứ tưởng con là m/áu mủ nên mới nuông chiều. Giờ thì không đời nào."

"Từ nay đừng về nhà này nữa. Đừng gọi điện làm phiền. Đừng mơ tưởng tranh gia tài với nó. Bằng không, đừng hòng bước chân ra khỏi cái làng đó."

"Dăm bữa nữa bố chuyển cho con mười vạn. Khôn h/ồn thì biết điều. Đừng có mơ tưởng viển vông. À này, từ giờ ra ngoài đừng xưng họ Tống nữa. Con nên đổi sang họ Chu."

Tút. Tiếng ngắt máy khô khốc.

Tôi đờ đẫn như phỗng đất.

Trước giờ tiền tiêu vặt mỗi tháng không dưới năm trăm vạn, ai cũng bảo tôi được nuông chiều thái quá. Vậy mà giờ đây… Chỉ với mười vạn, hai mươi năm tình thân đ/ứt đoạn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm