Biết lấy "phi ki/ếm", đ/á/nh ch*t Quang thượng nhân, chỉ chốc lát đem Long mấy cao hóa tro bụi, mỗi một động thấy, chẳng tiên gia cao giống Chu Nho, nhưng lại th/ủ đo/ạn lãnh khốc, phải hạng thiện lương từ gì.
Bởi đến chỗ mọi đầu tránh né, dám thật gọi thấy phải sợ.
"Còn cút đi, chẳng lẻ muốn ở núi, hay để ta tiễn một đoạn đường sao?" hướng về phía Lang bang, lạnh lùng nói.
Thanh to gì lắm, nhưng tai mấy ngàn đang ở lại giống sấm sét, bọn tức khủng hoảng.
"Chạy mau! Còn th/iêu ch*t bây giờ!" Không biết lên tiếng hô lên đầu tiên.
Nhất thời, Lang phái nhỏ khác, đùng một phát một đám hỗn lo/ạn, bọn tranh núi, một đám đông đen chen một con đường nhỏ núi, đến nước qua dọc theo đường biết đạp ch*t bao nhiêu người.
Chỉ chốc lát sau, tòa Nhật Phong nên trống trải, ngoại trừ đệ tử Thất ra, thấy kỳ nào khác.
Vương Tuyệt Sở mừng sợ. Không tới nguy bổn mà giải lại tiêu diệt được Long, điều ngoại trừ mừng đi/ên ra, vài phần thỏm an.
Hắn biết, nếu đối phương chút sức lực giúp Thất vượt qua tai kiếp này, thân đó, đối phương dễ dàng chèn ép Thất môn, cảnh Thất môn, nên Lang này.
Vương chủ tới đây, tâm trạng vốn mới được lỏng lại tức bắt đầu lo khỏi giữa sân.
"Ồ! y đâu rồi?" " chủ nhìn, gi/ật mình ít!
Hiện tầm cao kia sớm ở chỗ cũ.
"Có thấy phu Tuyệt Sở gấp rút quay sang bên hỏi.
"Không biết!"
"Không ý".
Cơ hồ mọi lắc đầu biết. Cái khó th/ủ đo/ạn th/iêu ch*t chỗ, gì dám chằm chằm vị kia, nữa dựa thân pháp q/uỷ nhập kia, đối phương muốn mất tích, một chuyện hết sức dể dàng.
"Không cần tìm, ta rồi nọ, xen lẫn đám khỏi Nhật Phong rồi" này, áo xám khí tốt mở nói.
"Xuống núi, sẽ đâu?" chủ phức tạp cười khổ một cái, thì thào tự nói.
Khi bốn phía, tầm vô thân một người.
Vương Tuyệt Sở lóe lên, khóe chút nhếch lên, lộ vẻ mặt một lão cáo già giảo hoạt.
Giờ phút này, Lệ Phi vì tốt biến ngoại cao mà dị thường hưng phấn, đang Trương Tụ Nhi nói biết ý đến hắn.
Cứ vậy, Lang và nhỏ khác, bay rút lui khỏi núi, giục ngựa ngừng ngày đêm khỏi giới Thất môn. Tuyệt Sở phái đuổi gi*t vì thực lực cảu phái tổn hao nhiều.
Sau đó một khoảng thời gian dài, Lang Thất bên ngừng mọi tranh chấp, cố tu dưỡng.
Lần Thất Lang một hồi sóng gió, truyền ngàn dặm, một câu chuyện mang thái tiên m/a truyền thuyết, chỉ hắc bạch lưỡng đạo tán bình thường thích nói đến, một câu chuyện xưa, tồn một thời gian dài mất.
Trong câu cuộc từ đầu mang tuyệt khách tranh cao với phi tiên. Kết quả phi tiên diệu khó lường, so với mang khách cao một bậc, tuyệt khách bại. này, hỏa m/a hiện thân, chẳng dịp bên khí thương, gi*t ch*t tiên đang ý đồ trừ m/a, đó m/a tính phát, một ngọn lửa đ/ốt ch*t ngàn phái, mà Bang chủ Lang hạnh bỏ mình đó. Cuối hỏa m/a kiếp quá nặng, phạm thiên tiên trời dùng tiên lôi đ/á/nh ch*t chỗ, xươ/ng cốt còn, nên cuối thấy tung tích.
Khi lại nơi từ Lệ Phi nghe được bản thân đồn đãi yêu m/a, ngạc ngây chỗ, một hồi nói gì. Lệ Phi sớm ôm bụng cười to, hồi dậy nổi.
Giữa trưa năm ngày khi tử đấu dứt.
Đêm hôm ấy, dịp hỗn lo/ạn lặng lẽ theo dòng người, Nhật Phong, khi được Khúc H/ồn, về cốc.
Hàn quay cốc đóng cửa tiếp khách, muốn gặp luận kẻ đang ngày đêm túc trực ngoài cốc vì muốn bái kiến hắn.
Đương dựa uy này, mấy dám mãn càng dám tự tiện gì khi một thời gian, thì phải quay về.
Mấy ngày đó, dùng đạo phù vũ hình thanh tiểu ki/ếm, bắt đầu tập khu thuật.
Bởi vì biết, thời gian bản thân nhiều. Cho nên mấy ngày qua, mỗi ngày dùng "Khu thuật" đem đạo phù nọ hóa một đạo sáng nờ ngừng xoay chuyển bay múa đến khi pháp lực toàn thân hao hết mới thôi. Sau đó lẳng lặng nhắm điều tức, để pháp lực chậm rãi khôi phục, pháp lực hồi lại bình thường, lại tiếp tục khu động phù lục, tiếp tục tập.
Cứ vậy, ngừng cần mẫn tập, loại huấn gian khổ liên tục ba đến khi rằng bước đầu giữ vận dụng "khu thuật" thực tế một nhuần nhuyễn, mới chính thức dứt.