Thấy tôi không nhúc nhích, anh ta có chút tức gi/ận.
"Đến lúc này rồi mà còn đứng đơ ra đấy, nếu lát nữa thằng ở phòng 502 xông lên, anh không đảm bảo cánh cửa của em chịu nổi đâu."
Tay phải anh ta vừa định đưa về phía trước, nhưng ngay giây tiếp theo.
Một con d/ao nhọn đ/âm xuyên qua tim anh ta.
"Tôi không biết anh ta ch*t hay chưa, nhưng tôi biết anh ta đã ch*t, bị chính anh gi*t."
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập sự khó tin.
Còn chưa kịp mở miệng, m/áu từ vết thương ở ng/ực do bị tôi đ/âm thủng đã lập tức lan rộng.
Tôi rút d/ao ra, dùng chân đạp anh ta xuống sàn.
Tôi nhìn anh ta từ từ gục xuống rồi lại gần ngồi xổm xuống.
Như đang thưởng thức một con mồi.
"Bình thường tôi không chọn gội đầu hay tắm vào khoảng mười đến mười một giờ tối, vì quá muộn, không sấy tóc thì tóc không khô. Anh xem này, tóc tôi rối bù lên, tôi chẳng muốn sấy chút nào."
Tôi nới lỏng đôi găng tay cao su đeo trên tay, để che dấu dấu vân tay.
Người đàn ông dưới sàn vật vã muốn ngồi dậy.
"Cô đang nói cái gì vậy, đồ đi/ên."
Tôi bỏ qua anh ta và tiếp tục:
"Tiếc thay, hôm nay quần áo và tóc tôi đều dính m/áu.
"Anh ngửi thấy chứ, hôi thối quá, cứ nghĩ đến là tôi muốn nôn."
Tôi liếc nhìn xung quanh, rồi thò tay dưới bồn rửa lôi ra một bộ quần áo dính m/áu.
Tôi giấu nó ở đó.
"À này, tôi đã kể với anh vụ án mạng ở chợ Tây Thành chứ? Chà, đ/áng s/ợ lắm, th/ủ đo/ạn tà/n nh/ẫn vô cùng.
"Anh biết không, một trong số đó là do tôi gi*t."
Nhắc đến đây, anh ta dường như hứng thú.
Anh ta mở to đôi mắt.
Tôi trêu chọc anh ta đang nằm dưới sàn.
"Hai tên kia là do anh gi*t đúng không? Tôi phải cảm ơn anh đấy, đã cho tôi cơ hội tuyệt vời như vậy, bằng không tôi đâu có dịp xử tên khốn đó."