Tỉnh dậy trong bệ/nh viện, Trì Nghiễn Chu ngồi ngay bên cạnh tôi. Ánh mắt chạm nhau, tôi thoáng có cảm giác như anh đã canh chừng tôi rất lâu.

"Tỉnh rồi à? Tôi gọi bác sĩ."

Bác sĩ kiểm tra xong thì nhíu mày, khiến tim tôi đ/ập thình thịch.

"Hiện tượng này là lần thứ mấy rồi?"

Tôi liếc nhìn Trì Nghiễn Chu, hạ giọng đáp: "Khoảng lần thứ ba."

Ông ấy bất giác nhíu mày.

Tôi đ/á nhẹ vào chân Trì Nghiễn Chu: "Ra ngoài đi, đây là chuyện riêng của tôi."

Sau một hồi giằng co bằng ánh mắt, anh rời khỏi phòng.

Trong căn phòng vắng lặng, tôi nuốt nước bọt, hạ quyết tâm hỏi: "Bác sĩ cứ nói thẳng đi, cháu mắc bệ/nh gì? Cháu chịu được!"

"Được, vậy tôi nói thẳng. Cậu đã trải qua quá trình phân hóa thứ cấp."

???

Sét đ/á/nh ngang tai.

Tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề, cười gượng nói: "Bác đùa vui thật đấy, cháu bảo cháu chịu được mà bác cũng tin là thật à? Đùa kiểu gì thế này..."

Bác sĩ cất bút vào túi áo: "Không đùa đâu. Hơn nữa, do phân hóa thứ cấp nên sẽ nh.ạy cả.m hơn người thường, cậu cần được pheromone xoa dịu nhiều hơn, nhưng đồng thời cũng sẽ bài xích những người có độ tương thích thấp. Tốt nhất cậu nên tìm người có độ tương thích cao để giúp vượt qua kỳ phát nhiệt.”

"Tôi thấy người đi cùng cậu..."

Tôi vội bịt miệng ông ấy lại: "Suỵt, dừng ở đây thôi. Nói thêm nữa là phiền phức đấy."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Xuân Vô Tận

Chương 16
Sau khi gieo mình xuống lầu thành, ta trọng sinh, quay trở lại ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta vào hố nước dơ, ánh mắt tràn đầy chán gh/ét: “Đừng chạm vào cô, ngươi khiến cô vương thấy gh/ê t/ởm.” Đời trước, ta cõng Tiêu Trạch trọng thương ra khỏi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, gả làm Thái tử phi. Ta đem lòng yêu hắn đến tận xươ/ng tủy, mà hắn lại chán gh/ét ta đến tận xươ/ng tủy. Ngày đại hôn thứ ba, hắn đã lập trắc phi để làm nh/ục ta. Về sau, quốc phá gia vo/ng, hắn bỏ mặc ta, dẫn trắc phi chạy trốn. Khi ấy ta mới hiểu, lòng hắn vốn là băng lạnh, dù có sưởi thế nào cũng chẳng ấm nổi — nhưng mọi sự đều đã muộn. Ta chỉ có thể mang h/ận, gieo mình từ thành cao xuống. Kiếp này... Nhìn Tiêu Trạch bị thương nặng, vẫn lạnh lùng đẩy ta ra, không cho lại gần, ta chỉ khẽ cười lạnh. Đã vậy, ngươi cứ ở đây mà chờ ch*t đi. #BERE
Cổ trang
Cung Đấu
Gia Đình
4.99 K
Thế thân Chương 22