20.
Ta bẻ ngón tay tính xem khi nào mình ch*t. Nhưng còn chưa bẻ xong, Thời Khanh đã đến trước.
Mắt ngài ấy đã khỏi, lại đoạt lại tiên cốt. Khôi phục lại dáng vẻ thanh phong lãng nguyệt của trước kia.
Ta quay đầu đi không dám nhìn. Lâu ngày không thể ăn uống, giờ bản thân chắc chắn rất x/ấu xí. Lại không cử động được, trên người còn có chút bốc mùi. Đừng làm ngài ấy khó chịu.
Thời Khanh vừa nhìn thấy ta, liền nhớ đến thanh ki/ếm g/ãy năm đó.
Ki/ếm linh sống nhờ vào thân ki/ếm. Giờ thân ki/ếm đã gần như bị hủy, ki/ếm linh cũng không còn đường sống.
Thời Khanh trở về Tiêu D/ao Tông một chuyến, lấy lại hai đoạn còn lại, r/un r/ẩy tay lắp ghép cho ta.
Hệ thống năm đó chỉ mang đi một đoạn của ta, hai đoạn còn lại đều để lại Tiêu D/ao Tông. Ta lén nhìn một cái, hai đoạn kia được nuôi dưỡng rất tốt, không còn là bộ dạng lôi thôi lếch thếch đen kịt như xưa.
Tiên nhân đúng là người tốt. Ngay cả đống phế liệu này cũng tận tâm chăm sóc.
Thân ki/ếm được lắp ghép lại, nhưng không có tác dụng gì. Sinh mệnh của ta đã bước vào giai đoạn đếm ngược.
Thời Khanh không tin, đi/ên cuồ/ng truyền linh khí vào người ta: “Không sao đâu, Thủ Thời, nhất định sẽ khỏe lại thôi. Ngươi đừng sợ.”
Ta nắm lấy đầu ngón tay đang r/un r/ẩy của ngài ấy. Ta không sợ.
Ch*t không có gì phải sợ cả.
21.
Ta không có ki/ếm nhãn. Thanh ki/ếm khiếm khuyết không thể tiếp nhận linh khí. Hiệu quả rất thấp.
Nước mắt Thời Khanh rơi rất nhiều: “Thủ Thời, ki/ếm nhãn của ngươi đâu?”
Ta né tránh không trả lời: “Có lẽ bị ch/ôn sâu ở một nơi rất sâu rồi.”
“Ta đi tìm, ngươi chờ ta về.”
Ta hướng về bóng lưng ngài ấy nói lời tạm biệt: “Tiên nhân, núi cao đường xa, ngài đi chậm thôi.” Không cần bận lòng.
Mùa Thu đến rồi.
Thanh ki/ếm g/ãy ở góc nhà rơi xuống, luồng ki/ếm khí yếu ớt chỉ ch/ặt đ/ứt một cọng cỏ bên cạnh. Gió thổi một cái, liền cuốn đi theo.
Ngoại truyện:
1.
Cơ thể vừa ch*t, linh h/ồn của ta liền bị rút ra. Đây là lần đầu tiên ta thấy hình dáng thật của hệ thống. Tròn tròn, giống như một quả cầu, lại còn trong suốt.
Nó biến ra một bàn tay, búng một cái thật mạnh vào đầu ta: “Đồ đi/ên không sợ ch*t!”
Hệ thống mở cho ta một cánh cửa sau, có thể đầu th/ai vào một gia đình tốt.
Trên đường, nó lại hỏi câu hỏi mà nó chưa từng có được câu trả lời: “M/a khí trên mắt Thời Khanh rốt cuộc đã đi đâu?”
Ta sờ lên vai mình, vết thương do m/a khí xuyên qua đã vĩnh viễn biến mất cùng với thân thể: “M/a khí không có cách nào trừ khử, nhưng có thể dẫn dắt, chỉ là sau khi dẫn dắt, nỗi đ/au sẽ được phóng đại lên gấp hàng ngàn lần. Món này không có lợi, cho nên Tu Chân Giới không ai động vào.”
Hệ thống nhìn ta một cái, trong giọng nói máy móc khàn khàn, ta lại nghe thấy vài phần nghẹn ngào: “Sao ngươi lại có thể chịu đựng như vậy? Sao chưa từng nói ra?”
“Nói cho ngươi cũng vô dụng. Hệ thống chẳng lẽ có thể quản được những chuyện này? Chúng ta vẫn nên đi đầu th/ai nhanh đi.”
2. Ngoại truyện HE (bảo bối nào thích BE thì dừng lại ở đây):
Người Tu Chân Giới gần đây phát hiện, Thời Trưởng lão của Tiêu D/ao Tông hình như bị đi/ên rồi. Mỗi ngày không bế quan, thì lại hạ phàm hàng yêu trừ m/a. Bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thời Khanh là thiên tài số một của Tu Chân Giới, trời sinh tiên cốt, nay lại ra sức khổ luyện, chỉ mấy chục năm đã phi thăng.
Ngày đầu tiên thành tiên, Thời Khanh đã c/ầu x/in ở cửa điện của Tư Mệnh Tinh Quân: “Ta có một người vướng bận đã c.h.ế.t vì ta, phiền Tinh Quân giúp một tay!”
Ngài ấy đến liên tục nhiều ngày. Từ lúc đầu là không gặp mặt, kiên trì đến cuối cùng, cuối cùng cũng được uống một chén trà nóng.
Đối phương là một kẻ cố chấp. Tư Mệnh Tinh Quân không làm gì được ngài ấy. Để tránh cho đối phương sau này còn đến, liền đồng ý giúp xem một chút.
Chỉ là xem thế nào… cũng không có người này.
“Thanh ki/ếm mà ngươi nói, không thể nuôi dưỡng ra ki/ếm linh, có phải ngươi nhìn nhầm rồi không?”
Bàn tay Thời Khanh nắm ch/ặt chén trà. Ngài ấy không thể nhìn nhầm được. Nếu thanh ki/ếm đó không thể nuôi dưỡng ki/ếm linh, vậy chỉ còn một khả năng. Đó là một linh h/ồn từ bên ngoài.
“Vậy có thể làm phiền Tinh Quân xem giúp ta, ta đã từng cho một người hai chiếc bánh bao ở miếu Thành Hoàng phàm gian. Giúp ta xem người đó hiện giờ ra sao rồi?”
Tư Mệnh Tinh Quân không hiểu, nhưng vẫn tra xét một phen: “Người đó đã qu/a đ/ời nhiều năm rồi. Đã đầu th/ai chuyển thế vào một gia đình phú quý.”
Thời Khanh cảm ơn, rồi quay lưng đi.
Ngài ấy đã tìm thấy Thủ Thời rồi.
[Hết] Mình giới thiệu 2 bộ khác trên MonkeyD do nhà mình up ạ, trong đó có bộ Minh Nguyệt Chiếu H/ồn Quy là phần tiếp theo của bộ Ta Mang Ki/ếm G/ãy Mời Trăng Sáng Này, tiếp tục câu chuyện của Thủ Thời và Thời Khanh:
Minh Nguyệt Chiếu H/ồn Quy
Tác giả: Trúc Thất Thất
Năm thứ ba b/án bánh bao dưới chân Thương Khung Sơn, ta bỗng dưng trói buộc với một hệ thống trợ công.
[Cái gì? Kết cục nhân vật chính lại đem lòng yêu M/a tôn, kẻ đã tàn sát toàn bộ tông môn của mình, thậm chí còn đồ sát mấy tòa thành?]
[Đúng vậy! Loại đề tài Trăng sáng trên trời vì si tình mà sa lầy, giãy giụa khổ đ/au là kiểu tân thời nhất, nhất định sẽ nổi đình nổi đám cho mà xem!]
Ta nhìn hệ thống đang hưng phấn, [Ngươi có bị chập mạch không đó?]
1.
Đường đi của n/ão hệ thống quả thật khiến người ta phải thán phục, ta lười đôi co với nó.
Quầy hàng của ta đặt ngay dưới chân Thương Khung Sơn, đám đệ tử Tiêu D/ao Tông là những người thích m/ua bánh bao của ta nhất. Giờ thì họ đã xếp thành một hàng dài.
Đóng gói, thu tiền, bận rộn đến mức quên cả trời đất.
Đợi lúc thảnh thơi, ta đưa mắt xuyên qua đám người, dừng lại nơi vị Thượng tiên ngồi ở góc khuất nhất.
Đó chính là nhân vật chính mà hệ thống nhắc đến.
Cũng là một thiên tài ngút trời đã phi thăng từ mấy trăm năm trước của Tiêu D/ao Tông.
Đạo nghĩa ngút trời, lòng từ bi rộng lớn. Chắc đầu óc có vấn đề mới đem lòng yêu một M/a tôn g.i.ế.c người không g/ớm tay.
Hệ thống cứ dỗ dành mãi: [Ta biết nhiệm vụ này rất khó, nhưng đừng lo, ta đã nghĩ ra cách đối phó cho ngươi rồi.]
[Ngươi hãy xin vào Tiêu D/ao Tông, trở thành đệ tử thân truyền của Thời Khanh, để kéo gần qu/an h/ệ của hai người.]
[Chúng ta từng bước cài cắm, dụ hắn vào bẫy.]
Ta liếc xéo nó một cái: [Th/ần ki/nh!]
Ngay giây sau, một luồng điện xẹt thẳng vào da đầu, ta bỗng chốc quỳ xuống trước mặt mọi người: "Thượng tiên, cầu người nhận tại hạ làm đồ đệ!"
2.
Cú quỳ này đã khiến không ít người sửng sốt.
Vị Thượng tiên tuấn tú đỡ ta dậy, cười đến cong mắt cong mày, "B/án bánh bao rất tốt, bình an vô sự, chẳng có hiểm nguy gì. Nhưng nếu thực sự muốn tu tiên, Tiêu D/ao Tông cũng hoan nghênh ngươi."
Đám đệ tử xung quanh định thần lại, cười ồ lên một trận.
Có người khoác vai ta, "Bình An ca, Tông chủ nói rồi, muốn làm đồ đệ của Thời Khanh Thượng tiên, trước hết ngươi phải có thiên phú dị bẩm."
"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn đến Tiêu D/ao Tông, sao không bái vào môn hạ sư tôn ta."
"Đúng vậy đúng vậy, sư tôn ta cũng được này. Tiết lộ cho ngươi một bí mật nhé, sư tôn ta cũng rất thích ăn bánh bao của ngươi đó."
"Dựa vào đâu? Bình An ca, qua bên bọn ta này!"
"..."
Mọi người ồn ào cả một góc, ta phủi phủi lớp bùn dính trên quần, rồi đưa thêm một phần cho những người chưa kịp m/ua bánh bao.
Về đến nhà đếm lại, số đồng trong túi còn chưa bằng một nửa ngày hôm qua. Đều tại cái hệ thống này. Ngày hôm nay không những không ki/ếm được mà còn bị lỗ, lại còn mất mặt nữa.
3.
Hệ thống lo lắng đến mức xoay vòng vòng: [Không được thì chúng ta chơi ăn gian! Ta cho ngươi mọc ra một Tiên Cốt.]
Ta từ chối: [Ngươi tìm người khác mà công lược. Ta chỉ muốn b/án bánh bao của mình.]
B/án bánh bao rất tốt, cũng không phải ai cũng phải đi tu tiên.
Mọi người cần có người bảo vệ, Nhưng mọi người cũng phải ăn cơm chứ?
[Ngươi là người thích hợp nhất.]
Ta không hiểu: [Ta thích hợp chỗ nào?]
Hai thân phận cách biệt một trời một vực, đứng chung với nhau nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp lý!
Hệ thống nói năng ấp úng: [Tóm lại là ngươi thích hợp nhất. Đêm nay sẽ mọc ra, ngày mai đi bái sư.]
[Hay là lùi lại một chút đi? Ta đã hứa với đám đệ tử Tiêu D/ao Tông là ngày mai sẽ làm vài món mới cho họ nếm thử.] Mọi người đều đang chờ mà.
Đáp lại lời ta là một luồng điện mạnh hơn. Lần này, từ đầu đến chân đều tê dại.
Tiên Cốt là thứ mà Thiên Đạo ban cho khi một đứa trẻ vừa mới sinh ra. Nếu muốn mọc lại ở thời kỳ sau, chẳng khác nào đấu với trời. Phải chịu đựng nỗi đ/au tột cùng.
Từng tấc xươ/ng bị đ/ập vụn, linh khí từ khắp các kinh mạch trên cơ thể đổ vào, chắp vá, dung hợp.
Ta nằm trên giường, cảm giác như mình sắp ch*t. Thà bị hệ thống gi/ật c.h.ế.t sớm còn hơn. Ít nhất không đ/au đớn đến thế này.
4.
Ngày hôm sau, dưới sự uy h.i.ế.p của hệ thống, ta quỳ giữa Tiêu D/ao Tông đông người qua lại.
Mọi người vừa ăn bánh bao ta mang đến, vừa xem trò vui.
[Ta đọc một câu, ngươi đọc theo.]
[Ta đã ngưỡng m/ộ Thời Khanh Thượng tiên từ lâu.]
"Ta đã ngưỡng m/ộ Thời Khanh Thượng tiên từ lâu."
[Hy vọng có cơ hội được bái nhập môn hạ của người.]
"Hy vọng có cơ hội được bái nhập môn hạ của người."
[Giờ ngươi giống như một cái máy vậy.]
"Giờ ngươi giống như một cái máy vậy." Ta hơi ngạc nhiên, máy là cái gì? Nghe như một món ngon chưa từng được nếm thử.
[Câu này không cần học!]
"Câu này không cần... À." Ta ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cả trường im lặng, Tông chủ cau mày nhìn ta: "Ta biết lòng ngươi thành thật, nhưng tông môn có quy tắc của tông môn, Thời Khanh thu đồ đệ điều kiện rất khắt khe, cần phải có Tiên Cốt. Ngươi nếu thật sự muốn tu luyện, chi bằng xem xét các trưởng lão khác?"
Quy định này của Tiêu D/ao Tông gần như đã chặn đứng mọi khả năng bái sư. Bởi lẽ ngàn năm nay, người có Tiên Cốt bẩm sinh chỉ có mình Thời Khanh.
Nhưng không còn cách nào khác, ta đã bị ép phải dùng "hack".