Tống Ngọc Huỷ ngồi trên giường, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, cố chấp hỏi tôi: “Ngày đó trong bí cảnh, người nghe thấy rồi đúng không?”

Hắn muốn biết câu trả lời của tôi.

“Ta sẽ không bao giờ thích đồ đệ của mình.”

Đôi mắt rắn lưu ly của hắn co lại một thoáng.

“Nhưng ta sẽ thích ngươi.”

Tôi đưa tay nâng cằm hắn: “Tống Ngọc Huỷ, ngươi là người ta tự tay chọn, tự tay mang về. Ngươi là ngoại lệ.”

Lời vừa thốt ra, mặt tôi đã nóng bừng. Ngọc Huỷ ngẩn ngơ nhìn tôi, như chưa kịp phản ứng. Tôi gõ nhẹ lên đầu hắn: “Tỉnh lại đi.”

Ngọc Huỷ chậm rãi đặt tay lên eo tôi, từng chút siết ch/ặt, cả người dựa vào tôi. “Bình Lan. Trầm Bình Lan…”

Áo hắn ướt một mảng. Hình như hắn khóc.

Ngày còn là tiểu xà, hắn chưa từng bám dính như thế. Giờ đã thổ lộ tâm ý, lại càng không rời nửa bước. “Buông ra.”

Tôi trừng mắt, “Ngươi thế này ta không luyện ki/ếm được.”

Ngọc Huỷ có thu lại đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn dán ch/ặt vào tôi.

Sư huynh và hồ ly chín đuôi ở chỗ tôi ba trăm năm, cuối cùng cũng chịu rời đi. Dù họ chưa muốn đi, tôi cũng phải đuổi khách. Bởi ngày đêm chẳng phân biệt, đi đâu cũng dễ bắt gặp cảnh không nên thấy. Tôi nhìn thì thôi, nhưng nếu Ngọc Huỷ học theo thì nguy to.

Trước khi đi, sư huynh đề nghị: “Bao lâu rồi chưa xuống núi? Lần trước là bí cảnh Linh Lang. Chán ch*t đi được, dưới núi nhiều thứ vui lắm.”

Tôi bận soạn ki/ếm phổ, đầu óc rối tung. Ngọc Huỷ thì nghe lọt tai. Thế là hai chúng tôi hóa thành phàm nhân, dạo cả ngày ở Lương Châu thành.

Mấy trăm năm không tới, thành đã đổi khác. Tôi dừng trước một tiệm lâu đời, nhìn Ngọc Huỷ, không nhịn được cười: “Sao? Khi ngươi còn là tiểu xà nhỏ, ngoan ngoãn quấn quanh ngón tay ta. Cả tủ váy áo ta đặt ở đây cho ngươi.”

Ngày ấy tôi thật sự coi Ngọc Huỷ như tiểu cô nương để trang điểm. Con gái nhà giàu thế nào, tôi đều bắt chước cho hắn. Nhưng lớn lên, lại mọc thêm… thứ không nên mọc. Ngọc Huỷ vốn chẳng thích mặc váy áo tôi m/ua, cả tủ còn mới nguyên.

Tôi nửa cười nửa không, nhìn hắn từ đầu đến chân, tưởng tượng cảnh Ngọc Huỷ mặc nữ trang. Chỉ dám nghĩ trong lòng.

Đêm đó, chúng tôi nghỉ ở khách điếm. Tắm xong, đèn tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu vào người Ngọc Huỷ. Hàng mi dài khẽ run. Hắn ngẩng đầu, chuông bạc trên người leng keng vang lên.

Tôi nghẹn thở. Hắn mặc váy xanh nước, đính ngọc trai và chuông bạc. Khuôn mặt mơ hồ phi giới tính, chỉ nhìn một cái, tim đã lo/ạn nhịp.

Tôi như bước trên mây, từng bước tiến lại gần. “Ngươi mặc thế này, quả là—”

Chưa kịp nói hết, mắt Ngọc Huỷ lóe lên tia tinh nghịch. Đuôi rắn lạnh lẽo lướt qua cổ tay tôi, rồi quấn ch/ặt eo, kéo mạnh tôi vào lòng.

Tôi ngã vào hắn, chuông bạc vang giòn bên tai. Ngọc Huỷ hôn lên giữa trán tôi, tay siết cổ tay, chậm rãi trượt xuống: “Giúp ta đi, Bình Lan.”

Đó là nhiều năm si mê, là mộng tưởng dài lâu. Giờ đây, trăng sáng treo cao, cuối cùng cũng chiếu xuống đôi kẻ hữu tình.

(Hoàn)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm