“Chu Dương!!!”
Giang ngày, quay đầu lại phát hiện lại chạy sang phòng bên mặt trói vào đầu giường, điệu âm u:
“Cậu liên tục khiêu khích tôi, nếu dạy một bài sẽ lộng hành mất. Hôm nằm trên mà nghĩ lại đi.”
Tôi nhìn Sở:
“Thế nếu muốn đi vệ sinh sao?”
Hắn lùng thốt ra chữ:
“Đi luôn trên giường.”
Ồ, nếu dám làm vậy tôi… phải nhanh chóng nhận lỗi.
“Tôi sai rồi, lần sau dám nữa, Sở, cho đi.”
Giang nhìn với ánh mắt thẳm.
“Thật sự biết lỗi rồi hả?”
Tôi kiên đảm bảo, thiếu giơ thề.
“Thật đấy, sau này đến gần họ nữa.”
Thể diện là chuyện lớn, là người coi trọng diện, nếu đi luôn trên thật, sẽ ch*t x/ấu hổ.
Giang cởi trói, nói trầm đục:
“Lần sau nữa, đ/á/nh ch*t cậu.”
Tôi hiểu tại lại gh/ét đến gần chính và thụ chính, lẽ nào đây là bản năng của diện?
Tôi ngoan ngoãn một thời gian, cuối cùng cũng yên tâm, tâm trạng tốt hơn.
Hôm đó, buộc tóc lên thành mấy chỏm nhỏ trên đầu, rồi lười biếng vòng hai qua tôi, kéo đi về sau, đột nhiên nói:
“Chiều dẫn đi m/ua áo.”
Tôi ngờ:
“Quần của còn nhiều mà?”
“Hai ngày nữa sinh nhật tôi, mặc đẹp vào.”
Hắn cụp mắt, chán gh/ét kéo vạt tôi:
“Về nhà vứt này đi, bẩn ch*t đi nhìn đ/au mắt.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc mì cay b/ắn đầy dầu, đ/au lòng ra mặt:
“Chỉ bẩn một chút thôi, giặt sạch là được.”
“Vứt đi, m/ua mới cho cậu.”
“Không cần, nó còn mặc về giặt là xong?”
Giang nhíu mày, nói gì.
Tôi ưỡn thẳng lưng nhượng bộ.
Giang nhượng bộ:
“Được, giữ lại này, nhưng được mặc nó trên tôi.”
Ai thèm hắn? Lần nào cũng là dùng đủ mọi cách kéo lên giường?