Khụ khụ khụ... Cái xe nát của Lục Tân Nam đắt thế cơ à?!

Tôi nuốt vội ngụm canh nóng, nghẹt thở đến mức suýt ch*t, chẳng kịp lấy hơi đã bật dậy khỏi giường.

Hậu quả là vết thương lại nhói đ/au khiến tôi phải nằm vật xuống.

Thằng bạn thân Đường Túc dí điện thoại vào mặt tôi.

Màn hình hiện rõ chiếc Bugatti màu đen bị tôi đ/âm nát, với một dãy số không dài dằng dặc phía sau, thứ tôi chỉ thấy ở trên mạng.

Tôi nằm ngửa trên giường, cảm giác như trời đất sụp đổ.

Đáng gh/ét nhất là Đường Túc còn cố tình xát muối vào vết thương:

"Người anh em, tự cầu phúc đi nhé. Lục Tân Nam nghe tin xe bị đ/âm hỏng, mặt mày đen như đít nồi, chắc giờ đang trên đường đến bệ/nh viện rồi."

Bình thường đã cho nó ăn đ/ấm.

Nhưng bây giờ...

Tôi nằm bẹp dí, toàn thân bốc mùi tử khí.

Năm mươi triệu tệ, b/án tôi đi cũng không đền nổi!

Có người sống mà như ch*t.

Còn tôi lúc này, sống dở ch*t dở.

Biết cái xe nát của Lục Tân Nam đắt thế, có đ/á/nh ch*t tôi cũng không dám đụng vào.

Mẹ kiếp, mới lấy bằng lái mà không có thời gian bảo hộ cho người mới lái à.

Tôi tức gi/ận đ/ấm giường, nhưng nghĩ lại, tôi thấy Lục Tân Nam đúng là có bệ/nh.

Để cái xe đắt tiền như vậy ở dưới ký túc xá cho bám bụi, hại tôi tưởng đồ rẻ tiền nên mới dám lấy xe đi bar khoe khoang ngay ngày đầu có bằng lái.

Kết quả, vừa ra khỏi cổng trường được vài bước đã đ/âm vào rào chắn.

Tiền sửa xe này hắn phải chịu trách nhiệm một nửa!

"N/ão tử thần l**!"

"Hứa Tuy, cậu không phải bị dọa đến ngốc đấy chứ?"

Đường Túc nghe tôi lẩm bẩm, cười lăn lộn.

Nó bỏ dở cả đĩa trái cây, nhào lên giường bệ/nh, lay đầu tôi muốn xem có phải n/ão úng nước không.

Đúng lúc đó, "ầm" một tiếng, cửa mở ra.

Ngước nhìn.

Lục Tân Nam đứng ngược sáng ở cửa, vẻ mặt không rõ.

Nhưng gân xanh trên cánh tay nổi lên, nắm đ/ấm to hơn cả cổ tôi, khớp ngón tay kêu răng rắc khiến người ta toát mồ hôi lạnh.

Với kinh nghiệm làm kẻ th/ù của hắn nhiều năm, tôi biết hắn đang rất gi/ận.

Gi/ận đến mức có thể đ/ấm nát óc người ta.

Đường Túc cũng nhận ra điều này, sợ hãi bật dậy khỏi người tôi, để lại cho tôi một ánh mắt "tự lo lấy thân" rồi phóng vút sang giường bệ/nh bên cạnh.

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt, nhắm mắt lại giả ch*t.

Chân thì không kiềm được mà r/un r/ẩy.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cằm tôi bị siết ch/ặt.

Hơi thở nóng hổi phả vào má.

Giọng trầm khàn vang bên tai:

"Hứa Tuy... chiêu này, sao cậu dùng mãi không chán?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
2 Cháo Ấm Chương 17
6 Vào Hạ Chương 17
7 Trúc mã ghét Omega Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm