Từ đó trở đi, tôi đi sớm về muộn giữa trời tuyết lạnh.
Lấy cớ cần thực hành nhiều hơn, tôi dành phần lớn thời gian ở xưởng sửa xe.
Dùng những mánh khóe vụng về để giả vờ mọi chuyện vẫn bình thường trước mặt Giang Vạn Tái.
Dù cố kìm nén những tưởng tượng đen tối, giấc mơ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát.
Trong mơ là những thân thể ẩm ướt, vô số nụ hôn và đôi mắt thất thần của Giang Vạn Tái.
Những hình ảnh phóng túng, kỳ quái và dần biến dạng.
Ham muốn như cây đ/ộc bén rễ sâu, đêm đêm tôi tưới tắm khiến nó hấp thu dinh dưỡng và gào thét đòi phát triển.
May là dạo này cả hai đều bận rộn, ít có thời gian ở bên nhau.
Ông chủ đưa cho tôi cuốn sách lý thuyết dày cộp với những hướng dẫn thực hành chi tiết hơn cả chương trình học.
Tôi thức trắng đêm nghiền ngẫm, mong mau chóng thông thạo.
Còn Giang Vạn Tái thì thường vẽ phác thảo đến tận khuya.
Cứ thế, dù sống cùng nhà nhưng chúng tôi chỉ trao đổi vài câu vụn vặt trong bữa ăn.
Hôm nay có lạnh không?
Đói không?
Học được gì rồi?
Giang Vạn Tái thường hỏi những điều bình thường ấy.
Chưa từng có ai quan tâm tôi như thế, nên dù câu hỏi lặp đi lặp lại, tôi vẫn thấy thú vị.
Đáng tiếc anh không phải người nhiều lời.
Tôi thì chẳng biết gì về quá khứ của anh, vắt hết óc cũng chỉ khen được món ăn ngon như đang làm nhiệm vụ.
Điều đáng buồn là tôi hiểu mình cũng không dám nói nhiều.
Lỡ lời sẽ gây ra chuyện, nếu Giang Vạn Tái phát hiện tâm tư không trong sáng của tôi thì sao?
So với việc bị đuổi đi, giờ tôi càng sợ ánh mắt thất vọng của anh khi biết được những suy nghĩ dơ bẩn của tôi.
Thế nên tôi quyết định duy trì nguyên trạng.