Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi vẫn còn ê ẩm, nhưng cơn nóng rát khó chịu đã lắng xuống, người cũng dễ chịu hơn nhiều.
Ánh nắng len qua song cửa sổ, khiến tôi thoáng ngẩn ngơ.
Đây là… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cố nhớ lại, ánh mắt dừng trên chiếc túi đặt cạnh giường thì bỗng sực tỉnh.
Bàn tay r/un r/ẩy đưa lên chạm vào cổ, làn da nhẵn nhụi, tôi ngập ngừng rồi thử dò xuống phía dưới…
Một nỗi thất vọng chưa từng có dâng lên, trùm kín lấy tôi.
Chuyện không thành.
Thật mất mặt.
Ngoài sân, Trần Đại Cường vẫn đang lúi húi c/ắt tỉa, hôm nay hắn mặc chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, che khuất đi vóc dáng vốn rắn rỏi.
Rõ ràng là một thợ hồ, vậy mà làm việc lại giống nghệ nhân làm vườn chuyên nghiệp.
“Cành bên cạnh giữ lại nhiều nhánh dưỡng quá rồi.”
Nghe tôi nói, hắn quay lại, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Tôi cũng chẳng muốn giải thích nhiều, bước tới cầm lấy chiếc kéo trong tay hắn, đưa lên c/ắt gọn gàng.
Không có thang, những cành cao hơn tôi với không tới, bèn trả kéo lại cho hắn.
“Tôi có học qua.”
“Cảm ơn.” Hắn dừng một chút, rồi bất ngờ nói thêm: “Xin lỗi.”
Một câu xin lỗi quá đỗi lạ lùng, nhưng tôi hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.
Tôi kéo dây kéo balô, lôi ra mấy cọc tiền đặt ngay ngắn trên chiếc thang.
Lúc đeo túi lên vai tôi đã thấy nặng trĩu khác thường, giờ mở ra thì quả nhiên số tiền tăng lên gấp mấy lần.
Thật kỳ quặc, một người đàn ông lại vì không muốn ngủ cùng tôi mà nói xin lỗi, rồi còn bù đắp bằng tiền.
Nhưng từ đó, tôi càng chắc rằng hắn không phải một thợ hồ tầm thường.
Có lẽ tư liệu tôi tra chưa đủ, xem ra cần phải đổi mục tiêu.
“Tại sao lại muốn trở thành Omega? Vì muốn giữ chân bạn đời sao?”
Tôi đeo balô lên vai, không hề do dự mà lắc đầu: “Vì muốn giữ mạng.”
Câu trả lời rõ ràng nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sắc mặt Trần Đại Cường thoáng trầm xuống, hàng mày cũng nhíu lại.
Tôi không muốn dây dưa thêm, trời đã xế chiều rồi.
Dù gần đây Tống Lân chẳng mấy khi về nhà, cho dù có về thì cũng ngủ phòng khác, chẳng thèm để tâm đến tôi, nhưng tốt nhất vẫn nên tránh rắc rối.
“Xin lỗi, tôi không thể giúp gì cho cậu. Nhưng loại th/uốc mạnh vừa rồi, lần sau đừng dùng nữa, tác dụng phụ rất nặng.”
Chẳng trách khắp người tôi đ/au nhức đến vậy, thì ra là do th/uốc. Người nhà họ Mạnh cũng chưa từng nói qua điều này.
Tôi mỉm cười nhìn hắn: “May mà người uống là tôi, chứ không phải anh.”