Hoàng hậu vẫn giữ nụ cười dàng vô hại, nét mặt hiền như trước. nhẹ nhàng đỡ dậy, giọng ôn nhu:
“Đệ đệ mắc bệ/nh, bản cung đã phái người thăm rồi.”
“Thần tạ ơn hậu nương.”
Khi nhập cung vào Ti phòng, mượn phận một thêu tên Phủ nương.
Phủ một đệ đệ bệ/nh tật, huynh muội tựa nhau.
Ta hứa mỗi tháng sẽ gửi đầy đủ bạc lương thay nàng nuôi em, giúp nàng an tâm lại sóc hắn.
Hoàng hậu nhắc tới đệ”, muốn điều ấy lấy nhược điểm ta, tiếc rằng, đã chẳng còn người trên đời.
Ta tạ ơn xong, Gương mặt ôn hậu thoáng trầm xuống.
“Nếu làm việc cho bản cung, bản cung sẽ sai Thái y trị cho đệ đệ khỏi bệ/nh, phải khó.”
Ta lập tức ra kích động, ánh mắt long lanh đầy tựa như đang nhìn một vị thần tiên c/ứu thế.
“Chỉ cần c/ứu được đệ đệ, nô tỳ làm bất điều gì!”
Hoàng hậu gật đầu, tỏ lòng.
Một bà vú bên cạnh một sứ nhỏ.
“Nhãn hương phấn này, hãy thêu vào xiêm y quý phi.”
Khi nhận th/uốc, bà vú nhẹ giọng nói:
“Làm việc, điều quan trọng nhất đừng rối Thêu còn chưa làm xong đã quý phi hiện.”
Tim run hỏi:
“Người nói… phải thêu ch/ặt kia không?”
“Phải. vô dụng, việc chưa thành, đã tự lo/ạn, mặt quý phi. Nếu thất bại, thì hãy tự kết liễu mạng đi, sẽ bảo đảm đệ đệ cả đời lo.”
Thì ra, A phải vì thêu hoa cho hậu mà ph/ạt…
do bách, phải vì hậu mà làm việc, mới rơi vào quý phi, ch/ặt đ/ứt đôi tay.
Hoàng hậu năm xưa đã điều gì ép A nương?
Chẳng lẽ lại ta, một kẻ vô dụng, được A c/ứu về, nuôi nấng che chở suốt một đời?
Huyết dâng lên cổ họng, ngậm ch/ặt tràn ra, nghiến răng lấy th/uốc trong tay.