CHỜ GIÓ, CŨNG CHỜ EM

Chương 3

31/12/2025 13:23

"Không có sao?" Tôi nhướng mày, "Vậy vết thương trên ngón tay cậu là thế nào? Tôi nhớ bánh kem ở lễ đính hôn là do chính tay tôi đặt, đều dùng loại kem cao cấp nhất, mềm đến mức có thể tan ngay trong miệng, làm sao có thể cứa rá/ch cái 'ngón tay kim cương' của cậu được?"

Biểu cảm của Lâm Trạch đông cứng lại. Lục Yến cũng ngẩn người, theo bản năng nhìn vào tay Lâm Trạch. Trên đó chỉ dán một miếng băng cá nhân, trông chẳng giống vết thương nặng nề gì.

"Em... em không cẩn thận va vào cạnh bàn..." Lâm Trạch vội vàng giải thích.

"Ồ, cạnh bàn cơ đấy." Tôi tỏ vẻ đại ngộ, "Thế thì đúng là không may quá rồi, sớm không va muộn không va, lại cứ đúng lúc c/ắt bánh kem mà va. Va xong cái là đ/au đến mức phải đi bệ/nh viện ngay, người không biết lại tưởng cậu mắc chứng bệ/nh nan y gì mà cứ chạm vào là vỡ tan tành ấy chứ." Lời nói của tôi vừa nhanh vừa sắc, chặn đứng họng Lâm Trạch khiến cậu ta á khẩu.

Mặt cậu ta đỏ bừng lên, nước mắt chực trào, trông càng thêm đáng thương. Tiếc là ở đây, ngoại trừ gã khờ Lục Yến ra, chẳng ai thèm ăn cái bộ dạng đó của cậu ta cả.

Sắc mặt Lục Yến vô cùng khó coi. Anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Lâm Trạch, ánh mắt tràn đầy sự đấu tranh và hoài nghi. Tôi cũng lười tốn lời với bọn họ thêm nữa.

"Xem kịch đủ rồi thì cút đi, tôi cần nghỉ ngơi." Tôi trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Lâm Trạch cắn môi, cầu c/ứu nhìn về phía Lục Yến. Lục Yến hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm: "Tô Từ, chúng ta nói chuyện đi."

"Chẳng có gì để nói cả." Tôi nhắm mắt lại, bày ra bộ dạng từ chối giao tiếp.

"Tô Từ!"

"Cút." Lần này người lên tiếng là Tần Mặc. Giọng anh ấy không lớn nhưng lại mang theo cái lạnh thấu xươ/ng.

Toàn thân Lục Yến run lên, không dám nói thêm nửa lời, kéo theo Lâm Trạch vẫn còn đang thút thít, xám xịt rời đi.

Phòng bệ/nh cuối cùng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh. Tôi mở mắt, bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Mặc.

"Hình như cậu... đã biến thành một người khác." Anh chậm rãi nói.

"Vậy sao?" Tôi nhún vai bất cần, "Có lẽ đây chính là cái gọi là ch*t đi một lần rồi mới triệt để tỉnh ngộ chăng."

Tần Mặc không truy hỏi thêm nữa. Anh ấy chỉ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Ánh nắng ban trưa chiếu vào, ấm áp vô cùng.

"Đói không?" Anh ấy hỏi.

Tôi xoa xoa bụng, thật thà gật đầu: "Đói."

Tần Mặc lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: "Gửi một suất bữa trưa thanh đạm đến phòng VIP số 3." Giọng nói của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, nghe đặc biệt êm tai.

Nửa giờ sau, bếp trưởng của một khách sạn năm sao đích thân đẩy xe thức ăn mang bữa trưa đến cho tôi. Ba món mặn một món canh, dinh dưỡng cân bằng, tinh tế đến mức chẳng giống cơm bệ/nh nhân chút nào.

Tôi cắm cúi ăn, Tần Mặc ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn tôi. Ánh mắt anh ấy quá mức chuyên chú khiến tôi có chút không tự nhiên.

"Tần tổng, anh không ăn sao?" Miệng tôi đầy thức ăn, ú ớ hỏi.

"Không đói."

"Ồ." Tôi lại tiếp tục ăn.

Ăn xong, tôi thỏa mãn ợ một cái rõ to: "Cảm ơn sự chiêu đãi của Tần tổng! Bữa cơm này hết bao nhiêu tiền? Để tôi ghi n/ợ."

Tần Mặc: "..." Hình như anh ấy bị tôi làm cho nghẹn lời.

Phải mất vài giây anh mới lên tiếng: "Không cần ghi."

"Thế sao được, anh em ruột còn phải tính toán sòng phẳng nữa là." Tôi kiên trì, "Anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả lại."

Tần Mặc nhìn tôi, ánh mắt trở nên có chút phức tạp: "Tô Từ."

"Hửm?"

"Trước đây, cậu không phải như thế này."

Lại là câu nói này. Tôi bắt đầu thấy phiền rồi.

"Tần tổng, con người rồi ai cũng sẽ thay đổi." Tôi nhìn anh ấy, nghiêm túc nói, "Tô Từ trước đây đã ch*t rồi, ch*t ngay tại lễ đính hôn, do chính tay cháu trai của anh gi*t ch*t. Tôi bây giờ là một tôi hoàn toàn mới."

Một kẻ không còn vì bất cứ ai mà hạ mình cầu toàn, chỉ sống vì chính bản thân mình.

Tần Mặc im lặng hồi lâu. Lâu đến mức tôi tưởng anh ấy sẽ không nói gì nữa, thì anh ấy đột nhiên hỏi: "Vậy cái 'tôi hoàn toàn mới' này của cậu, sắp tới có dự định gì không?"

Tôi ngẩn người. Dự định?

Trước đây, mọi kế hoạch của tôi đều xoay quanh Lục Yến. Bây giờ nhiệm vụ thất bại, Lục Yến cũng đã trở thành quá khứ. Tôi hình như thực sự chẳng có dự định gì cả.

"Không biết nữa." Tôi thành thật trả lời, "Đi bước nào hay bước nấy thôi."

Có lẽ, trước tiên tôi sẽ tìm một nơi để ở, sau đó ki/ếm một công việc, bắt đầu một cuộc đời mới. Thế giới này tuy có hơi "m/áu chó", nhưng ít nhất cũng có cái ăn cái mặc, tốt hơn nhiều so với thế giới cạnh tranh khốc liệt trước đây của tôi.

Tôi nằm viện ba ngày. Suốt ba ngày này, Lục Yến không hề lộ diện thêm lần nào nữa. Trái lại là Tần Mặc, ngày nào cũng đúng giờ đến "báo danh".

Anh ấy thường tới vào buổi chiều, không nói gì nhiều, chỉ ngồi trên sofa xử lý văn kiện hoặc đọc sách. Nhưng chỉ cần anh ấy xuất hiện, bầu không khí trong phòng bệ/nh lập tức trở nên khác hẳn. Các cô y tá vào phòng thường xuyên hơn, cô nào cô nấy mặt đỏ tim đ/ập, ánh mắt cứ không tự chủ được mà liếc về phía anh ấy. Tôi biết chứ, bọn họ đều đến để ngắm trai đẹp cả thôi.

Ngày thứ tư, tôi làm thủ tục xuất viện. Lúc thanh toán, nhìn chuỗi số không dài dằng dặc trên hóa đơn, tôi không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm