Vào ngày lễ nghiệp, anh ấy đứng từ xa lặng lẽ ngắm nhìn tôi.
Giống năm nào, đứng chờ tôi trước cổng trường đại học.
Chú người đời, lại càng giống vị dẫn lối đời tôi.
Ánh vợi nơi xa, dường đang thầm: Cô bé của nay đã trưởng thành rồi.
Tôi lấy chú, vòng tay ấy mãi là bến đỗ bình yên.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lánh cầu vồng dưới nắng.
Chú cúi đầu, nụ ngập tràn dịu dàng:
"Bé con, nghiệp xong kết hôn luôn được không? cũng không trẻ nữa rồi."
Tôi cố tình trêu đùa:
"Ừ nhỉ, đâu trẻ nữa, không sợ chất lượng binh lính giảm sút sao? Nên tính chuyện baby đi thôi~"
Ánh chợt tối lại, giọng cảnh cáo:
"Bé con, đừng rước họa vào thân."
"Chuyện con không vội, trẻ. Cứ làm những điều mình thích, muốn học trong hay nước cũng được."
Chú nói:
Anh chỉ mong cô gái của mình mãi do và tràn đầy nhiệt huyết.
(Hết)