Kết cục của mỗi tiểu thuyết truy thê đều nhau, nam chính cuối cùng sẽ nhận ra mình thực thân.
Tôi chính truyện ấy.
Nhưng sao khi thân thức tỉnh rời đi lại sáng suốt, còn hiện của lại khởi đầu của mọi rắc rối.
Không phải cũng chịu nhận cái kịch bản chả liên gì mình.
Tôi tâm đàn ông của kì ai.
Tôi cũng tâm mấy cái trò của người.
1.
Tôi của Trần, mối đầu ta quên được.
Mạnh Vãn Ngọc hoa nhỏ tinh khiết, chim yến của Trần, cũng thân của tôi.
Cô vẻ ngoài giống nhưng cách hoàn khác nhau.
Khi mới ở bên Trần, cứ ngỡ rằng đó chuyện cổ tích.
Mãi về sau mới Trần nhận quen chỉ bởi nhìn giống tôi.
Mạnh Vãn Ngọc tự nhiên Trần.
Khó phụ nữ rung động trước đàn ông vậy.
Nhưng vẫn kiềm chế cảm của mình.
Bởi lẽ biết, cho khi tôi quay trở lại, sẽ chỗ dành cho ấy.
Đắm chìm vào những nghĩ vậy, càng càng bị lún sâu hơn.
Chính vậy, khi Trần chuyển cho số tiền lớn, đã ngay lập tức hiểu ý của ta.
Với số tiền đã rút lui cách lặng lẽ dứt chút luyến tiếc nào.
Đó thức thời.
Trong mắt ấy, tôi ánh trăng trên trời vĩnh viễn với tới, chiến thắng cuộc trái này.
Đương nhiên, sẽ dễ dàng tha thứ cho những tổn thương Trần đã đem lại cho những năm qua.
Vậy còn Trần sao ?
Trong hầu hết những chuyện về truy thê, những ta đã thay từ thèm tâm sang h.ối h.ận, kh.ổ rồi tìm cách hàn gắn.
Bạch tôi tự nhiên gì mắt ta.
Nhưng họ đã toán điều trọng.
Khúc mắc cảm của họ liên gì tôi ?
Tôi tiền, sắc lúc cũng vui vẻ.
Tại sao họ nghĩ tôi lại phải dính líu đàn ông chỉ đi tìm thân của tôi.
Phải lôi kéo liên để thúc cảm của họ.
Theo tôi thấy điều đó thật ba chấm.