Ở một nhận con bê đồ chơi thành x/á/c ch*t trẻ sơ sinh, ta còn báo cảnh sát.
May mà đều lành, kh/ống ch/ế đó cho ta phát khắp nơi.
Ngôi này như “thế ngoại nguyên”(*) vậy, cũng chỉ này cho vô cùng chướng mắt.
(*)Thế ngoại nguyên: thể hiểu nơi biệt với sự đời, đó dân yên lành hạnh phúc.
---
Năm nghiệp đại học. khi phân bổ văn phòng hỗ trợ đã theo sở.
Nơi đi Lễ.
Khi biết đi Lễ, đồng nghiệp cũng vui thay cho tôi.
Tuy chút nhưng cảnh đẹp dân tiếp đãi khách vô cùng thân thiện.
Thầy quan tâm dẫn đã làm quen với môi trường trước đợi khi đã ổn định rồi thì ông ấy quay công vốn thành phố.
Khi bắt đầu, làm phiền quá nhiều.
Dù còn năm, sáu năm nữa hưu rồi, ông ấy đích thân đưa sở cho luôn với ông ấy.
Nhưng sau này, phát hiện thì ra “gừng càng già càng cay”.
Làng “sóng yên biển lặng” như bề ngoài mà trông thấy.
Chuyện mà làm làm điều uổng công vô ích.
Tôi sinh viên nghiệp, đeo một cặp kính trông kinh nghiệm gì.
Nếu như đích thân đưa thì đoán chừng ai ý một thằng nhóc ngây ngô như tôi.
Trước khi chút căng thẳng nhưng sau khi nhìn từ cùng với thư các dân thì sự căng thẳng tiêu đi chốc lát.
Thầy giới thiệu với làng.
“Trưởng làng, học trò tôi, Lý Lý Tiêu, làng.”
Hai nắm lấy tôi, nhiệt tình mời vào nhà uống trà.
Người với mái tóc hạt tiêu nhưng nhanh nhẹn, mịn màng như làm quen nông.
Nhưng vào lúc đó, chìm sự nhiệt tình thư suy nghĩ nhiều về điều hợp lý chuyện này.
Lời nhận xét dân đối với tốt.
“Trưởng bụng, một thân thiện.”
“Đúng vậy, vậy. khi Phú lên làm làng, những ăn hại biết xử lý như thế nào cứ đó, tác gì, vứt đi thì tiếc nhưng sau khi làm lành thì cho ngày càng thịnh vượng hơn!”
“Trên dưới cả gia đình đều ơn Triệu!”