Bố nuôi biết chuyện nặng nhẹ khác nhau, không ngăn cản cháu.
Ông chỉ nhét đầy ăn ngon vào chiếc gùi nhỏ, dặn tôi mang theo ăn đường.
"Mấy thứ này, toàn cho Cửu Cửu đấy."
"Không được để gái cưng tôi bị đói!"
Ông không từ chối đành ngùng nhận hộ tôi.
Tôi ngồi chiếc gùi đằng sau lưng nội, nhìn theo bóng nuôi khuất dần.
Không biết tôi hoa mắt không.
Chợt thấy phía sau lưng một chiếc đuôi cáo trắng muốt đâu đó thoáng hiện lên.
Nhưng chỉ mắt, chiếc đuôi ấy đã biến mất.
Tôi bất giác thốt lên: "Hí...!"
Ông không quay đầu, cười "Làm sao thế?"
Tôi đuôi..."
Ông tưởng tôi nói nhảm, hào đáp: "A ba a ba!"
Tôi: "..."
Ông ngốc!
Nhưng vì từ nhỏ đã quen nhìn thấy đủ thứ kỳ quái, một đuôi cáo chẳng khiến tôi bận tâm. chiếc gùi đung đưa như tôi lim dim mắt lịm lúc không hay, bẵng chuyện nuôi và đuôi kỳ lạ.
Đưa người thợ gặp nạn về gia đình xong, nhiệm vụ tạm xong.
Đường về không tránh né, hơn hẳn.
Vừa về đến đầu làng, bầy chó xóm đã sủa vang dậy.
Lũ chó cùng chung mẹ tôi ngoái giờ đã lớn phổng phao.
Tám "anh chó" nghe động, ùa ra tận đón tôi.
"Gâu gâu!"
Tôi vốn cùng chúng chung dòng sữa tự nhiên hiểu được sủa, nghển cổ đáp lại:
"Gâu gâu gâu!"
Ông đứng nhìn cảnh tôi nhập bọn lũ lắc đầu cười tay:
"Con này..."
**Hết**