Sợi dây buộc đính đầy kim cương vụn siết vào da thịt, tôi cầm lọ i-ốt làm đủ trò tâm lý phục, vừa thoa lên thì cô ấy đột ngột nắm tôi.
"Trời đất, cậu đính hôn rồi?"
Chưa kịp đáp lời, cô ta chân về, "Sao nói thân đây, ổn ổn." Vừa nói cô ta vừa nhăn nhó xỏ chiếc giày rá/ch bươm. Nhìn buồn thật.
"Không sao đâu, cởi ra đi, thương tệ..."
"Chử Tinh."
Có người tên tôi. vô gật đầu, "Chờ chút, tôi xử lý cô ấy trước đã..."
N/ão như chiếc máy hát cũ kỹ đột nhiên đơ cứng. Sau tiếng rè rè vang lên, tiếng ve sầu ồn ào đột ngột bùng n/ổ.
Tôi đứng phắt dậy, người cứng đờ quay đầu lại. Cả người như luồng nóng xoáy xuyên thấu. Dù tượng cả trăm lần cảnh gặp lại, chưa bao nghĩ ngày mình nhận ra cậu.
Bùi Chiêu Dã khoác vest xám đậm, dáng vẻ tuấn ngời ngời, khí thế áp đảo. Đôi đen vốn trầm càng thăm chất chứa vạn sóng ngầm khó hiểu.
"Chử Tinh." Cậu tên tôi.
Người bên cạnh thì thào: "Ai thế?"
Tôi từ từ siết lọ trong tay: "Bạn... học cấp ba của tôi."
Bùi Chiêu Dã mặt lạnh như tiền, ánh liếc qua cái rồi vào mặt tôi.
"Bạn. Học. Cấp. Ba." Cậu chậm nhắc từng chữ, miệng nhếch lên nhạo đáy vẫn lạnh băng. "Xe tôi đang kẹt đường, đi nhờ chuyến được không?"