Anh có trai mới còn tìm làm gì.
“Hay đưa Sâm chỗ trước, đợi anh xử lý xong chuyện này...”
“Tiểu Sâm,” Thu gọi tôi
“Anh muốn nhà, được không?”
Sự phản bỗng vụt tắt nghe thấy từ “muốn” ấy.
Hạ Thu rất hiếm tỏ ra yếu đuối trước mặt mà luôn lòng trước đó. muốn thấy nét mặt khác của anh, thứ chỉ dành cho tôi.
Và vẫn theo anh nhà.
Trước lên xe, Sơ tiễn với mặt u ám:
“Nếu cậu vui, bất cứ lúc nào có thể tìm tớ. Dù ở công ty hay riêng, tớ đều luôn chào đón cậu.”
Hạ Thu chỉ lặng lẽ Sơ kẻ tiễn người yêu tay người khác.
Ngay trước lăn bánh, nắm tay Sơ, nhỏ giọng nói cảm ơn:
“Hôm nay sự cảm ơn cậu, tớ rất vui.”
"Chắc chắn tớ sẽ tìm cậu cảm ấy quá đỗi tuyệt vời!"
Sự u mắt Sơ tan biến ngay vui mừng có đuôi vô hình vẫy sau:
“Thật không? Vậy thì tốt quá! Tớ....”
Hà Sơ còn nói xong, Thu ung cúi người, thắt dây toàn cho kính từ từ lên:
“Cảm ơn cậu chăm sóc Tiểu chúng tôi. Có dịp sẽ đích thân cảm ơn.”
Lời dứt, kính lại.
Anh đạp ga, lao đi.
Xuống xe, đi sau anh, bị anh nắm lấy tay đi.
Tới phòng mới hiểu dụng của anh.
Trên bàn, bày sẵn sáu bắc.
Anh người làm dám ép uống mà thì đương nhiên uống.
“Tiểu Sâm, muốn tự uống hay để anh cho uống?”
Cách nào nghe dễ chịu gì.
Tôi muốn bị anh vào lòng.
Và bị anh ép trên đùi, bên cạnh đắng ngắt.
“Hạ Thu, gh/ét anh!”
Anh nhíu mày lấy cái:
“Ừ, gh/ét anh Ngoan, há miệng nào...”
Tôi mím ch/ặt môi.
Nào ngờ ngay giây sau bị anh bóp cằm, ép miệng, muỗng đầu tiên đắng nghét tràn vào.
Rồi tay anh trượt xuống, ấn vào hầu tôi:
“Nuốt đi.”
Một muỗng, hai muỗng, ba muỗng…
Tôi nghẹn đỏ còn ánh mắt của anh lúc tối.
“Anh ơi... sự nuốt nổi nữa...”
“Ngoan, Tiểu làm được mà.”
Cuối cùng uống xong ngón cái của anh khẽ lau mép theo chút ép buộc, gạt đi giọt trào ra.
Sau đó, Thu mới bình thản lau sạch tay, nhẹ nhàng xoa lưng tôi:
“Giỏi lắm.”
“Lần sau phải ngoan ngoãn thế, không?”
Đồ đi/ên.
Một kẻ đi/ên do tay tạo ra.
Tôi mắt thở nhưng lòng dâng lên cảm thỏa mãn kỳ quái.
Năm còn vẫn xếp gọn gàng lời hi*p công khai.
Hạ Thu bế lên tầng, đặt lên giường mại:
“Tiểu nghỉ ngơi ngoan nhé, mai anh em.”
Tôi cong mắt cười:
“Được thôi. anh em, sẽ chờ nữa đâu.”
Nhưng hôm sau, người phải anh...
Mà "nhị thiếu sự", nổi cồn.
Tôi xuống lầu, phát trên sofa có người đàn ông diện anh tuấn, nhưng từng gặp qua.
Thấy anh ta khẽ cười cái.
Chỉ khoảnh nhận ra ngay anh ta ai.
Quả nhiên người thân thịt — ngũ quan giống anh hai khiến người ta gi/ật mình.
(Giải thích: phần đầu truyện, mình phải thiếu thật, nên sốt cao. Lúc đó có sự xuất của Chí nhưng vì Tiểu bị ốm nên rõ của Chí).