Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy.
Thời trung học, chiều cao phát triển vùn vụt nhưng tâm trí dường như đứng yên.
Những đề tài trò chuyện với Trình Tử Cân vẫn không thay đổi mấy.
Hoa ngọc lan nhìn xuống chúng tôi đàm đạo, hương thơm tỏa ra tạo thành bức màn ngọt ngào. Trong đêm tối, tôi chỉ nhìn thấy mỗi Trình Tử Cân.
Vốn đang nghe chăm chú, bởi cậu ấy kể chuyện rất hấp dẫn. Nhưng nhìn đôi môi mấp máy trước mặt, tôi dần mất tập trung.
Trông thật mịn màng, mềm mại, chắc chạm vào sẽ giống cánh hoa ngọc lan lắm.
“Hải U, cậu có nghe không?” Cậu vẫy tay trước mặt.
“Xin lỗi…”
Tôi bỏ chạy như kẻ tr/ộm gặp đuốc.
Khi nhận ra thì đã tưởng tượng đủ thứ chuyện không đứng đắn với cậu ấy.
Đêm đó cửa sổ phòng ngủ không đóng, nên vầng trăng biết hết tội lỗi của tôi.
Trình Tử Cân muốn ngắm biển.
“Trong tên cậu đã có chữ Hải rồi. Lớn lên đến giờ tớ chưa từng thấy biển đâu” nụ cười cậu hướng về phía tôi “Đi cùng nhau nhé?”
“Được”
Tất nhiên là đồng ý.
Đi đâu cũng được, miễn là được ở bên cậu ấy.
Hào quang bao quanh đỉnh đầu cậu tạo thành vòng tròn tinh xảo, như hoàng hôn đang đội vương miện cho cậu.
Trình Tử Cân với tư cách vị vua duy nhất, ngự trị trong vương quốc của tôi.
Trái tim tôi đã bị cậu ấy chiếm đoạt từ lâu.
Tôi m/ua vé tới Dĩnh Thành trước, định sinh nhật cậu ấy sẽ cùng đi ngắm biển.
Không, nên tỏ tình trước đã.
Tôi không giấu nổi lòng mình, nên khi ở cạnh Trình Tử Cân, cứ như chai nước ngọt chưa vặn nắp, chỉ sơ ý chút thôi là bọt tình cảm sẽ trào ra không ngừng.
Bố mẹ cũng phát hiện ra điều khác thường.
Họ già rồi, không đ/á/nh được nữa, bèn khóa trái cửa phòng tôi từ bên ngoài, quát m/ắng ầm ĩ:
“ Tao cấm không được gặp thằng đó nữa, đồng tính lây đấy!”
“Mặt mũi bố mẹ bị mày làm cho nhục hết!”
“Đồ bạc bẽo, nuôi mày lớn mà chẳng biết nghe lời!”
Bị nh/ốt trong phòng cũng chẳng sao, cạy cửa là xong, từ nhỏ đến lớn cửa nhà tôi vốn dùng như thế.
Nhưng họ quyết không cho tôi đi, cầm d/ao đi đứng chặn ngoài cửa. Thực ra họ không thực sự quan tâm tôi đi đâu, chỉ không chịu nổi uy quyền phụ mẫu bị thách thức.
Thật kỳ lạ, bản thân chẳng làm nên trò trống gì, lại muốn kh/ống ch/ế cuộc đời tôi.
Có lẽ càng vô dụng thì d/ục v/ọng kiểm soát càng mạnh.
Xét cho cùng, trong toàn xã hội này, thứ duy nhất cho họ nếm trải hương vị quyền lực chính là con cái.
Chuyến tới Dĩnh Thành khởi hành lúc rạng sáng.
Tôi nhất quyết không muốn lỡ sinh nhật Trình Tử Cân.
Nên gần nửa đêm, tôi định nhảy qua cửa sổ.
Vốn có thể tiếp đất an toàn, trước đây từng nhảy từ tầng hai xuống, đây vốn là lối thoát hiểm quen thuộc.
Nhưng lần này chưa kịp chuẩn bị, họ như đoán trước được, hằm hằm xô tôi ngã khỏi ban công.
“Đồ con hoang, có giỏi thì đừng có về!”