3.
Đầu đ/au cộng thêm tầm nhìn mờ mịt, khiến cho nhất thời kịp phản ứng, thấy rõ tình trạng của mình.
Nhưng sau khi đã thấy rõ…
Tôi hiện cổ mình đeo xích chó, bị nh/ốt dưới tầng chân bị khóa bằng gông, giường lông trắng, bị l/ột đồ, chỉ còn mỗi quần l/ót…
“Cậu rồi.” Một giọng trầm vang như hà hơi sau tai tôi.
Lông tơ khắp người dựng đứng đầu lại, môi vừa đúng thứ mềm mại ấm áp…
Ngôn Mộc lè lưỡi liếm môi,
“Cậu còn nóng vội…”
Lông tóc khắp người dựng đứng lên…
“Ha ha ha, người em, nữa đây… Anh em à, này quá xa đó… Sao còn cho một xích cổ vậy… Nếu đây là giả, có khi thật sự nổi gi/ận đó… kính, đầu máy của các ở rồi?... ta đừng gây rắc nữa, hãy đạo dừng đi… Kết thúc rồi… Nếu không, các chơi khăm như chắc chắn tức gi/ận đó…” Tôi làm bản thân táo, hơi r/un r/ẩy với Ngôn Mộc,
Nhưng Ngôn Mộc sờ ng/ực tôi, đầu ngón đến cơ bụng của tôi, ôm eo nói: Trạch, rời xa tôi.”
Tiếp xúc nhẹ nhàng thịt, khiến cho người nổi hết lên.
Nhớ lời hôm qua hoa khôi trường đã với tôi,
Tim như rơi xuống đáy sâu…
Cmn, bạn phòng đúng là một tên bi/ến th/ái!
Da vịt cả người đều nổi hết lên…
Nhưng Toi hết sức để kéo chiếc c/òng thoát ra…
Nhưng chúng ch/ặt, bền, cho dù có dốc hết sức cũng dứt được.
Miệng của Ngôn Mộc vào cổ tôi, đứng đắn mò xuống dưới…
Móa…
Tôi vùng vẫy dội hơn, Ngôn Mộc người tôi, động tác đột nhiên dừng lại, bắt đầu khóc thút thít,
“Tôi nhớ cậu…”
“Tôi đã lâu rồi… cha cho phép tiếp tục gặp nữa!”
“Tuần đã thấy hai ta, về nước Anh…”
“Tôi còn được gặp nữa…”
“Tống Trạch, thật sự cậu…”
“Tôi rời xa cậu…”