Ai biết được Thẩm Thính Tứ tên này mưu mẹo đủ đường.
Trực tiếp ghì ch/ặt tôi rồi hôn.
Lúc mới quen kỹ thuật hôn của hắn còn hơi non nớt.
Chỉ biết cắn càn một trận, có khi còn làm môi tôi trầy da chảy m/áu.
Thoắt cái đã nửa năm trôi qua.
Hắn đã luyện kỹ thuật hôn trên người tôi đến mức điêu luyện.
Chẳng mấy chốc tôi đã mềm nhũn trong vòng tay hắn.
Hắn nâng mặt tôi, mũi chạm mũi, giọng khàn khàn: "Cố Kim Bạch, thực ra em ở trên hay dưới với tôi cũng chẳng khác gì nhau."
Tôi thầm nghĩ, không khác nhau thì sao không để tôi ở trên đi.
"Chỉ cần là em, tôi nguyện ý làm tất cả."
Đôi mắt chăm chú nhìn tôi kia ngoài d/ục v/ọng.
Còn ẩn chứa thứ tình cảm khó gọi thành tên.
Tim tôi thổn thức.
Như bị bỏng, tôi cúi mắt tránh ánh nhìn của hắn.
Ngón tay thon dài của hắn men theo xươ/ng c/ụt của tôi trượt xuống.
Tôi run lẩy bẩy không ngừng.
Miệng thì m/ắng: "Thẩm Thính Tứ, đừng có đòi hỏi quá đáng."
Ánh mắt Thẩm Thính Tứ tối lại, tôi tưởng hắn nổi gi/ận.
Kết quả hắn mở miệng liền nói: "Cố Kim Bạch, em có biết lúc em ch/ửi người trông rất gợi cảm không? Em vừa m/ắng tôi, m/áu trong người tôi liền sôi lên sùng sục."
Tôi: "..." Đúng là tên bi/ến th/ái!
Nửa đẩy nửa kéo.
Lại một đêm cuồ/ng lo/ạn nữa.
Hôm sau tôi ngủ đến tận trưa.
Lúc thức dậy Thẩm Thính Tứ đã không còn ở bên.
Nhưng hắn đã làm bữa sáng cho tôi, để lại mảnh giấy.
[Tôi đi học trước, dậy nhớ ăn sáng.]
Chà!
Cũng còn chút lương tâm.
Ăn xong cơm.
Lương Ngữ An - cái tên bạn x/ấu đó gọi điện đến.
"Kim Bạch, lại dính với Thẩm Thính Tứ hả?"
Tôi chép miệng, bất mãn: "Gọi là "lại dính" với hắn? Tao trả tiền nuôi hắn, hắn làm tao vui là chuyện bình thường, đừng nói như bọn tao đang yên đương vậy."
Tôi là người gh/ét nhất và không tin nhất vào cái gọi là tình yêu.
Mẹ tôi vì tình yêu mà lãng phí nửa đời người.
Cuối cùng chỉ còn da bọc xươ/ng.
Mỗi ngày uống th/uốc còn nhiều hơn ăn cơm mới duy trì được mạng sống.
"Thôi đi mày, hai đứa mày còn thân thiết hơn cả yêu đương, Thẩm Thính Tứ suýt nữa buộc mày vào thắt lưng rồi, lúc nào cũng muốn dính ch/ặt lấy mày. Mày cũng chiều hắn quá, hắn không cho uống rư/ợu là mày không uống, hắn bảo 10 giờ tối phải về nhà, 9 rưỡi là mày đã sốt sắng như lửa đ/ốt đít muốn chuồn. Giờ muốn tìm mày tâm sự chắc phải xin phép Thẩm Thính Tứ trước." Lương Ngữ An nói cường điệu: "Còn bao dưỡng nữa, Kim Bạch mày lừa tao thì được, đừng tự lừa chính mình đấy."
Tôi: "..."
Nói chuyện khó nghe thật.
Bao dưỡng là bao dưỡng.
Chỉ là Thẩm Thính Tứ nhiều chuyện mà tôi lại không gh/ét sự nhiều chuyện của hắn.
Đơn giản chỉ vậy thôi.
Tôi bực bội nói: "Có chuyện không? Không có thì tao cúp máy đây."
"Đừng cúp." Lương Ngữ An nịnh nọt: "Có chuyện chính đây, tao vừa mở câu lạc bộ đua xe, bạn bè tao biết chơi đua xe giỏi nhất chính là mày, qua đây trấn trường giúp tao."
Tôi nghĩ thầm cậu ta đúng là chọn đúng thời điểm.
Chọn đúng lúc mông tôi không thể chạm đất.
Nhưng ở thành phố A này tôi chỉ có mỗi Lương Ngữ An là bạn, nên cũng phải cho chút mặt mũi.
"Được, lát nữa tao qua."
Cúp máy, tôi chỉnh chu lại trang phục rồi ra khỏi nhà.
"Cố Kim Bạch, anh đúng là không biết x/ấu hổ!"
Kết quả vừa bước ra cửa đã bị Cố Tri Phàm núp sẵn ở cửa m/ắng cho một trận: "Anh rõ ràng biết tôi thích Thẩm Thính Tứ, vậy mà vẫn cố tình quấy rối anh ấy!"