13.
Buổi trưa nhận báo.
Hai giờ chiều chúng sân thi đấu để kiểm lực, trưởng đi báo cho bạn học.
Không dự đoán, một loạt tiếng khóc than vang từ ký túc bao gồm cả tôi.
Sinh viên đại học đương đại! Làm sợ được... Hu nhưng thực sự sợ kiểm chất này lắm.
Bài thi điền kinh trăm hạng mục khiến đ/au đầu nhất, ngay cả khi phát huy tốt nhất rồi nhưng cũng chỉ vừa đạt tiêu chuẩn thôi.
Buổi chiều trước khi thi chạy trăm mét, an ủi rằng chạy tốt.
Khi tiếng còi vang lên, không lao phía trước mà giữ tốc độ ổn định giữa đội, tiếng gió thổi qua tôi, cố sức để chỉnh nhịp thở.
Nhưng nửa vòng chạy lẽ năng cạnh vẫn chọn tốc, chạy thật trước khi chạm vạch thì chuyện ý muốn xảy ra.
"Ui da..."
Đúng, bong gân rồi.
Kịch ch*t gì thế này? Chẳng lẽ không con ngựa đầu đàn, vọt một điểm à?
Nhưng hiện thực là, bạn học phía sau chạy tới dìu khập khiễng vào băng ghế trên bãi cỏ ngồi xuống, mắt cá đ/au bước một bước cũng khó khăn.
"Âm Âm, không chứ?" Bên vang một giọng nói quen thuộc, nhưng lý giọng nói này không đây.
Tôi ngẩng đầu đó Do, ấy dập, như chạy một đường đây.
"Em đi không? Anh phòng y tế." nhìn thấy vẻ mặt ấy.
Tôi ngơ ngác “Xem không đi rồi.”
Phía sau tiếng nói bạn học và thầy cô.
“Mau lên, bạn học nào cậu ấy phòng y tế Giáo viên hét với đám đông.
"Âm Âm, cậu thế nào rồi? Để dìu cậu đi phòng y tế." Thanh Thanh nghe thấy tiếng giáo viên thì vội vàng chạy tới, đỡ bằng hai tay.
"Để đi, cô ấy không đi nữa." Do nói với Thanh Thanh.
Anh ấy ngồi xổm trước mặt tôi, quay lưng nói với tôi: "Lên cõng em."
Tôi ngây người nhìn còn không kịp quan sự ngượng ngùng thì Thanh Thanh đỡ đứng dậy, đặt tay vai Do.
Cứ như vậy, ấy cõng rời khỏi sân tập.
…
"Em quá g/ầy, sau ăn nhiều một thi tuyển sau đại học cũng cần lực."
"Ừm."
"Đàn anh, cũng sân không nhớ nói với ấy kiểm thật trùng hợp ấy xuất hiện ngay lúc bong gân chân.
"Hôm nay Chu kiểm tới để trò cậu ta." Giọng điệu ấy mất nhiên.
"À." thất vọng.
"À... Thực muốn em, nhưng không nói cho sợ lắng." Anh ấy giọng rồi nói.
Tôi vòng tay qua thấy rõ ấy đỏ lên.
Thật gần đây ấy chiếm quá nhiều không trong trí tôi.