Beta Trong Truyện ABO

Chương 13

20/09/2025 16:00

Có lẽ tôi đã trúng số rồi, tôi nghĩ vậy.

Không biết đã đi bao lâu, phía trước lấp loé ánh sáng. Tôi tăng tốc, cuối cùng chui ra khỏi hang động, ngay lập tức choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.

Hai con trùng chúa song sinh nằm trong hố lớn, lũ lính thợ không ngừng bò ra từ bụng rá/ch nát của chúng, chuyển trứng ra ngoài. Phía dưới thân trùng chúa là vô số ấu trùng đã nở, chúng gặm nhấm phần thân dưới của mẹ mình, kể cả khi ăn nhầm đồng loại cũng mặc kệ.

Những ấu trùng mạnh mẽ trở thành đội trưởng, kẻ tầm thường thì thành lính thợ, máy móc sinh sản.

Dù đã từng tiêu diệt nhiều loài trùng, nhưng cảnh này tôi chưa từng thấy, quá k/inh h/oàng khiến tôi tê liệt giây lát.

Đột nhiên tôi phát hiện hai đồng đội từ hai hang đối diện chui ra - hóa ra đều là lối vào.

Đã tập hợp đủ người, nhưng phải làm gì đây?

Vì không chắc trùng chúa có cảm nhận được sóng liên lạc không, chúng tôi phải dùng ký hiệu tay:

Tôi: [Bên hai người có thấy năng lượng hạt nhân không?]

Mạnh Cửu An ra dấu “X", Cố Ánh Nam cũng vậy.

Tôi: [Nhìn phía trên xem.]

"Thợ Săn Biển Sâu" bay lên, né tầm nhìn của lính thợ: [Vẫn là X.]

Mạnh Cửu An: [Phía sau?]

Tôi: [Lật ngửa nó kiểu gì?]

Cố Ánh Nam: [Tôi có mang theo chất dẫn dụ.]

Tôi: [Được đấy!]

Cố Ánh Nam thả tim về phía tôi.

Cậu ấy rắc chất dẫn dụ gần chỗ trùng chúa, vừa đúng tầm lật người. Trùng chúa ngửi thấy mùi yêu thích, gào thét đi/ên cuồ/ng. Đàn côn trùng xôn xao nhưng không tìm ra ng/uồn phát.

Cố Ánh Nam bay thẳng lên trên, rắc chút bột vào miệng hai trùng chúa rồi lao ngược lại. Tôi lẹn ra sau lưng cậu ấy, dọn đường an toàn.

Trùng chúa nếm được mồi ngon, tiếng gào càng lớn. Trăm chiếc chân quẫy đạp đi/ên lo/ạn, cuối cùng lật úp được người.

Cả mặt đất rung chuyển, thân hình b/éo núc đ/è bẹp hàng đàn con non. Vô số lính thợ chưa kịp thoát khỏi bụng đã hóa thành dinh dưỡng.

Mạnh Cửu An: [Ở chính giữa hai con!]

Vị trí cực kỳ hiểm hóc.

Năng lượng hạt nhân này nếu bị phá hủy sẽ làm n/ổ tung cả hành tinh, nên phải mổ lấy ra.

Mạnh Cửu An nhanh chóng quyết định chiến thuật: [Tôi và Minh Chiêu kh/ống ch/ế trùng chúa, Thợ Săn đảm nhận đào.]

Không ai phản đối.

Ba người liếc nhau, tôi và Mạnh Cửu An lao xuống, hướng về hai mục tiêu khác nhau.

“Cho mày súc miệng!” Tôi lướt tới trước mặt trùng chúa bên phải, tia laser b/ắn thẳng vào miệng nó. Lũ lính thợ vừa bò ra khỏi bụng liền hóa tro tàn.

Mạnh Cửu An ch/ém đ/ứt một xúc tu của trùng chúa bên trái.

Hai tiếng gào thét đồng loạt dựng đứng sóng âm. Tai tôi đ/au điếng, m/áu ấm chảy ra.

“Chính lúc này!” Mạnh Cửu An hét lớn.

Ánh xanh lam lóe lên, nhưng chỉ để lại vệt trắng trên bề mặt.

Côn trùng x/á/c định được mục tiêu, ào ạt phản công quyết tử.

“Thật phiền phức!” Tôi và Mạnh Cửu An chạm nhau thoáng chốc rồi lại tách ra.

Cố Ánh Nam báo cáo: “Laser vô dụng!”

Tôi nhìn kỹ: Da trùng chúa chẳng hề hấn gì!

“Rút lui!” Mạnh Cửu An quát.

Rút cái con khỉ! Tôi không muốn lặp lại cảnh địa ngục nữa!

Bên ngoài không được thì vào trong!

Tôi lao thẳng vào bụng nó, chỉ nghe hai tiếng hét k/inh h/oàng từ sau lưng:

“Minh Chiêu!”

“Tiểu Chiêu!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hoàng Hậu Thôi Lệnh Dung

Chương 7
Sau khi chết bốn mươi chín ngày, nắp quan tài của ta rốt cuộc cũng không còn chịu nổi nữa. Tiếng khóc ở đầu mộ vang dội từng hồi, thê lương đến mức ngay cả tiếng quạ hoang nơi loạn táng cũng bị át đi. Khốn nỗi, tiếng khóc ấy còn cứ ngắt quãng, nghẹn nghẹn, khiến ta nằm trong quan tài nghe mà bức bối khó chịu vô cùng. “Tiểu thư... hu hu hu... Tiểu Liên nhớ người lắm... Người có biết không, tên cẩu trượng phu, không, cái hạng súc sinh Phó Cảnh Văn kia, sắp sửa nghênh thú Vinh Quốc quận chúa vào cửa rồi... Tiểu Liên nhất định phải thay người báo thù...” Nghe đến đây, ta thực chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Một bụng oán hận xộc thẳng lên đầu. Ta nghiến răng, dùng những móng tay sắc nhọn mới mọc, cào rách nắp quan tài, tiếng ken két vang dội, rồi từ trong mộ ta bò ra. “Á—” Đúng lúc ấy, Tiểu Liên đang khóc đến nghẹn lời, ngẩng đầu thấy ta tóc rũ xõa xuống, cả người từ đất mà trồi lên, liền hét to một tiếng, ngất lịm ngay tại chỗ. Nói thật, với dáng dấp của ta bây giờ, hễ ai trông thấy cũng phải hồn bay phách tán. Ta tuy giữ được thần trí và ký ức, nhưng thân thể đã nổi đầy tử ban, sưng tấy thối rữa, mùi hôi nồng nặc, khó ai chịu nổi. Ta thở dài, khom người vỗ nhẹ, gọi Tiểu Liên tỉnh lại. Nhận ra quái vật diện mạo xấu xí kia chính là ta, nàng ngẩn người một thoáng rồi bỗng nhoẻn miệng cười. “Tiểu thư, nhất định là nhờ ngày ngày tiểu tỳ thành tâm dâng hương cầu khấn, ông trời mới thương xót cho người trở lại.” Nàng chẳng thèm để tâm đến thân xác hư thối của ta, hớn hở cõng ta trên lưng, loạng choạng bước về. “Tiểu thư, tốt quá rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Báo thù
Cổ trang
Cung Đấu
75