Tượng Báo Thù

Chương 6

15/11/2025 11:48

Tôi lảo đảo rời khỏi quán trà, hình ảnh Ngao Kiệt gây án liên tục lóe lên trong đầu.

Trình Vũ chắc chắn không phản kháng, cô bé sống nương tựa vào bố, hiểu rõ mạng sống mình mang ý nghĩa thiêng liêng thế nào.

Vậy tại sao Ngao Kiệt nhất định phải gi*t cô bé?

Trong vô thức, tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Tôi dừng hắn cũng dừng, tôi đi hắn cũng đi, rõ ràng tôi đang bị theo dõi.

Không biết đối phương là ai, năm nào tôi cũng xử gần năm trăm vụ án, kẻ gh/ét tôi nhiều như lá mùa thu.

Tôi bắt đầu chạy như đi/ên, kẻ kia đuổi theo, hoảng lo/ạn chui vào con hẻm nhỏ, mắt liếc khắp nơi tìm chỗ ẩn nấp.

Phát hiện thùng rác màu xanh, mùi thức ăn th/ối r/ữa bốc lên nhưng tôi không kịp chê nữa.

Tôi đổ hết rác thừa ra ngoài, lật ngược thùng rác rồi chui vào trong, úp lên đầu để trốn.

Nín thở, tiếng bước chân đến gần rồi xa dần.

Ngồi xổm thêm mười lăm phút nữa, tôi mới dám bò ra khỏi thùng rác.

Đột nhiên, một luồng gió lướt qua tai, sau đó là tiếng đ/ập cái rầm ở sau gáy.

Tôi ngất đi, khi tỉnh dậy đã bị trói ch/ặt, băng dính quấn kín mắt và miệng.

Có người bước đến, túm cổ áo xốc tôi dậy, vả hai cái "bốp bốp" vào mặt.

Tôi choáng váng, bàn tay kẻ đó thô ráp khác thường, quất vào mặt như bị vảy cá cào, đ/au rát dữ dội.

Nhưng cũng nhờ hai t/át đó, tôi phát hiện ra thân phận thật sự của kẻ b/ắt c/óc.

Gắng sức gi/ật băng dính trên miệng, tôi hét: "Anh là Trình Binh, đúng không?"

Trình Binh ngừng tay, giọng khàn đặc hỏi: "Sao cậu biết?"

"Tay anh... đầy vết bỏng, chắc bị bỏng trong quá trình tháo khuôn đồng phải không?"

Bị tôi vạch trần, Trình Binh buông xuống, anh ta gi/ật băng dính trên mắt tôi rồi ngồi phịch xuống đối diện.

Tôi hỏi anh ta có mục đích gì, tại sao b/ắt c/óc tôi.

Trình Binh liếm môi khô nứt nẻ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm:

"Tôi muốn thằng khốn đó ch*t."

Tôi tiếc nuối bảo anh ta chuyện này không thể, Ngao Kiệt đang bị giam giữ, vô số cảnh sát đang bảo vệ hắn, dù Trình Binh có quyết tâm trả th/ù cũng vô dụng.

Dù Trình Binh có làm lo/ạn thế nào, viện kiểm sát và tòa án cũng chẳng ai thèm để ý. Vụ án đã kết án nếu bị lật lại sẽ liên lụy đến đường thăng quan tiến chức của nhiều người, không ai giúp anh ta được.

Tôi dùng hết lý lẽ giải thích cho Trình Binh, nhưng anh ta không nghe. Anh ta lao tới bóp cổ tôi, gào thét:

"Thằng khốn đó h/ủy ho/ại tất cả của tôi, cậu hiểu không? Còn cậu chính là tòng phạm!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm