“Cô đây một chút.”
Tôi không còn để nói, vớt là việc của Mai, sao lại bảo chứ?
Nhưng không tiện chối, nếu làm phật lòng Mai, khiến không chịu vớt chồng vậy thì không biết ăn sao với bố mẹ chồng.
Tôi chậm rề rề, giục mấy lận.
Cuối cùng miễn cưỡng người ngón tay chạm vào làn người chỉ cảm thấy nõn nà, còn màng hơn cả tôi, có tính đàn hồi.
“Cô ch*t sao?” Tôi không kìm được buột miệng hỏi.
Trương không gì, lườm tôi: “Đừng nhăng cuội.”
Lại giẫm phải đinh rồi.
Tôi đồng thời cùng th* người gỡ xuống khỏi vách đ/á.
Lúc này mới phát hiện vách đ/á có cây đinh dài ngón tay, dưới ánh sáng le lói yếu ớt, cây đinh ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Dựa hiểu biết của về vàng, có thể chắc chắn đây là đinh làm vàng.
Dùng đinh vàng để treo th* có lẽ chỉ có loại người quái dị như mới làm được.
Trương để người nằm thẳng khoang thuyền, không không rằng vào buồng lái.
Tiếng n/ổ của cơ lại vang lên nữa, thân con thuyền lùi về sau, chầm chậm lùi khỏi hang tăm.
Tôi co nơi góc thuyền, chỉ toàn tràn ngập cảnh th* người sẽ lại cắn vào cổ họng tôi, sẽ hút m/áu của tôi.
Lúc này, con thuyền tiến vào thung lũng, nhờ có sáng soi rọi, gương mặt của người cũng trở nên ràng hơn cả.
Cô đúng là một xinh như những đoán trước, nhưng là kiểu cổ điển, các bộ phận gương mặt đều rất lớn, nhưng cũng rất sắc nét, là kiểu đằm thắm.
Nếu còn sống, hẳn sẽ là một đại nhân khuynh đảo tứ phương.
Nhưng mà, hoài rằng dù th* này được treo vách đ/á đã rất nhưng tại sao lại không có tình trạng th/ối r/ữa, mà làn lại mềm mại như của người chứ?