Cuộc minh hôn của quỷ

Chương 2

05/02/2024 17:31

Tôi trợn to mắt, đại sư bên cạnh không dám nhìn thẳng và quay đầu lại.

Người trên mặt đất, cơ thể bị l/ột da sạch sẽ, chỉ còn lại x/á/c thịt đẫm m/áu, nhuốm hoàng thổ* và bẩn thỉu.

*hoàng thổ: đất sét vàng

Nước chua trong bụng tôi trào ngược lên cổ họng, nhưng tôi không dám nôn, không thể làm bẩn hoàng thổ.

Mẹ tôi phát ra tiếng khóc đ/au đớn: “A Phúc! Con trai của tôi…”

Ùng ùng…

Những đám mây đen tụ lại trên bầu trời, vốn dĩ bầu trời trong xanh đầy nắng trong nháy mắt lại chuyển thành màu đỏ như m/áu.

Có tiếng cười khúc khích trong cánh cửa vang lên, đại sư r/un r/ẩy lấy ra một lá bùa màu vàng, ngay lập tức nắm tay tôi lại.

Tôi toàn thân run sợ, nhìn một bóng người mặc áo cưới màu đỏ tươi bước ra khỏi cửa, những móng tay dài đến mức tưởng chừng như cắm thẳng xuống mặt đất, cô ấy cúi đầu xuống, không có bất kỳ động tĩnh nào.

Đại sư nắm ch/ặt tay tôi, thì thầm:

“Táo, cô ấy vừa biến thành m/a, năm giác quan không được rõ lắm, bây giờ em trai cô nửa sống nửa ch*t, trên người không có nhân khí gì, cô ấy không thể tìm ra em trai cô đâu”.

“Mẹ cô cũng có một tấm bùa trên người, Tiểu Thiên mãi không tìm thấy người thì lát nữa sẽ bỏ đi thôi.”

Em gái đi vòng vo vài lần, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là em trai và mẹ ở dưới chân em ấy, nhưng em ấy không nhìn thấy được.

Tôi nắm ch/ặt tay đại sư, ngồi xổm trên đất không dám cử động.

Cách đó hai ba mét, mẹ tôi người đầy m/áu, ôm lấy em trai tôi khóc đến ch*t đi sống lại .

Họ đều là người bình thường, không thể nhìn thấy em gái tôi.

Đúng như dự đoán của đại sư, Tiểu Thiên kéo áo cưới đi vòng quanh vài lần, không tìm thấy người, tự cúi đầu và bước ra sau bức tường.

Bầu trời trở lại màu xanh bình thường, âm thanh ve kêu đến chói tai.

Tôi từ từ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh ướt hết người.

Nhưng ngay lúc này, một cơn ớn lạnh không thể giải thích được phát ra từ cổ, m/a xui q/uỷ khiến làm tôi ngẩng đầu lên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm