Cậu Cong À?

Chương 6.2

24/07/2025 18:30

Thật đáng thương.

Tôi "rầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

Ha ha.

Không liên quan gì đến tôi cả.

Ác giả á/c báo.

Nhưng không ngờ vụ này lại liên quan đến tôi.

Cảnh sát gõ cửa hỏi thăm tình hình.

Tôi đành phải trả lời.

Sau một hồi bận rộn thì đã rất khuya rồi.

Mẹ tôi nhất quyết bảo nhà họ bây giờ vẫn không an toàn, bắt Giang Bạch và mẹ anh ở lại nhà tôi.

Tôi sống với mẹ, nhà chỉ có hai phòng ngủ.

Bố Giang Bạch thường xuyên không có nhà.

Vì thế mẹ tôi nói.

"Tối nay mẹ ngủ chung phòng với cô, con ngủ chung phòng với Giang Bạch."

"Không được!"

Tôi phản đối, mẹ Giang Bạch có vẻ ngại ngùng.

"Giang Bạch ngủ ở ghế sofa phòng khách là được."

Sau khi mẹ tôi và mẹ cậu ấy vào phòng, tôi lén ra phòng khách túm lấy Giang Bạch đang dọn dẹp sofa.

"Anh vào phòng tôi ngủ đi, tôi ngủ phòng khách."

Anh ta sững người.

"Tại sao?"

Tôi chắc chắn không phải vì lương tâm cắn rứt.

Tôi...

Thôi được rồi.

Giường phòng tôi là giường cứng, sofa mềm hơn nhiều, bình thường tôi ngủ sofa mẹ còn không cho, bảo mềm quá hại lưng.

Không thì tại sao tôi phải đợi mẹ ngủ rồi mới ra đổi?

"Anh quản nhiều làm gì?"

Tôi gi/ật lấy cái gối.

"Bảo đổi thì cứ đổi!"

Giang Bạch đờ người, mặt hơi mệt mỏi, giọng không còn gay gắt nữa.

"Em thật sự... nhường cho anh à? Thôi bỏ đi."

"Đừng có lảm nhảm, im đi."

Không im thì mẹ tôi dậy bây giờ.

Tôi vừa đặt gối lên sofa thì thấy anh ta cởi áo, chuẩn bị đi tắm.

Tắm?

Tôi cũng chưa tắm.

Nếu anh ta tắm trước thì tôi sẽ phải đợi anh ta tắm xong mới tắm được.

Không được.

Tôi phải tắm ngay bây giờ.

Nhưng Giang Bạch đã vào nhà vệ sinh.

Tôi chặn tay lại ngay trước khi anh ta đóng cửa một giây rồi lao vào.

Giang Bạch mặt mày hoảng hốt, nắm ch/ặt lưng quần, giọng r/un r/ẩy.

"Em... Em làm gì thế? Cái này cũng phải chung luôn hả?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm