Chó còn chẳng thèm làm hoàng đế. Đấy là ý nghĩ duy nhất nảy ra trong lòng trẫm lúc bị gọi dậy sớm lên triều.
Liếc nhìn Thôi Nguyên Chiêu vẫn đang ngủ, trẫm khẽ bảo cung nhân: "Thôi tướng quân thể chất yếu đuối, đêm qua lại thức khuya, không cần gọi người."
Sắc mặt đại thái giám Vương Phúc tựa hồ có chút kỳ quái. Hắn dường như hiểu lầm điều gì đó. Hắn hiểu lầm cái gì nhỉ?
Thôi, không quan trọng, ứng phó với nam chính mới là quan trọng. Trẫm ngồi trên long ỷ, dưới kia quần thần quỳ lạy một dải: "Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Khí thế hùng tráng, vang dội tận mây xanh. Khoảnh khắc ấy, đầu gối trẫm mềm nhũn, suýt nữa cũng quỳ lạy họ.
"Mấy hôm trước, Phó ái khanh đã đề cập với trẫm việc tân chính, trẫm suy nghĩ đắn đo mãi, quá hao tổn sức dân tổn hại của cải, không nên thi hành, nhưng Phó ái khánh một lòng thành khẩn vì xã tắc, trẫm quyết định thưởng ngàn lạng bạc."
Ánh mắt các đại thần lập tức đổ dồn về phía Phó Diệp.
Các đại thần: Tên nhãi ranh, hóa ra là ngươi lừa bệ hạ tăng thuế.
Phó Diệp: ... Thần tuân chỉ.
Đối phó nam chủ bước đầu: phá hoại hình tượng tốt đẹp của hắn. Tốt, thành công rồi,
Trẫm tiếp tục nói: "Ngoài ra, vụ án Thôi thừa tướng, trẫm đã tự mình tra xét kỹ càng, Thôi thừa tướng trung thành cần mẫn, vụ án này hoàn toàn bịa đặt, về sau chớ nhắc đến nữa."
Khi trẫm về đến tẩm cung, Thôi Nguyên Chiêu đã dậy, đang phê tấu chương.
"Ái khanh, ngươi cố gắng phê đi, trẫm phải đi ngủ bù đây."